New Posts

Chương 18: Kế mẫu (Câu chuyện về cửu phách của Thần đế)

  Chương 18: Kế mẫu “Nghe nói hôm nay lão Trần lấy vợ mới.” “Hơn sáu mươi tuổi rồi còn lấy vợ mới, nhà nào không có mắt nhìn lại chịu gả con gái cho lão thế.” “Ài, con gái nhà nào đâu. Lão ấy lên trấn trên nhặt được một đứa ăn mày, chắc tầm mười tuổi thôi. Thế là dắt về làm vợ.” “Mười tuổi á. Đợi lúc con bé lớn chắc lão ta cũng sắp chết rồi.” Cả làng bàn tán xôn xao về mối hôn sự oái oăm của ông già gần bảy mươi với đứa bé mới mười tuổi.   Lão Trần nhà nghèo nhất thôn, ruộng cũng ít nhất, vậy nên gần năm mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ. Người vợ đầu tiên của lão cũng được nhặt về từ đám ăn mày. Người vợ này ở với lão mười mấy năm sinh cho lão tận năm người con, đến đứa cuối cùng thì khó sinh mà chết. Ruộng chỉ có vài sào, căn bản không đủ ăn, lão phải đi làm công trên trấn để kiếm đồng ra đồng vào. Giờ vợ chết rồi, con cái một lũ nheo nhóc, lão không đi làm công được. Lúa gạo thì sắp hết, ruộng vườn không ai chăm nom, nhà lão càng ngày càng khánh kiệt. Dân làng trêu...

Cây đại thụ và bà lão chặt cây (phần 3)

 

3. Kết

     Vào một ngày nắng vàng rực rỡ trải dài trên thảm lúa non xanh mơn mởn, trong màu khăn tang trắng mút bay ngập trời, một đoàn người khiêng một cỗ quan tài từ trong làng tiến về phía này. Anh nhìn xuyên qua lớp áo quan nhận ra chính là bà lão. Bà nằm đó an ổn bình yên không còn sinh khí.

     Thôn dân chôn bà vào cái góc nghĩa địa sắp ngập nước gần cây đại thụ. Anh nghe người ta tỉ tê: "Tội cho bà cụ, tốt bụng là thế mà chả ai thân thích. Mấy nay nhà bà đóng cổng, cứ ngỡ cậu trai hôm trước đã đưa bà về quê hưởng phúc rồi. Có ngờ đâu bà lại nằm chết trong nhà. Nếu không phải bà chết đã lâu, xác bốc mùi xú uế, thì chắc cũng chẳng ai biết bà đã qua đời. Mà kỳ lạ cậu trai kia bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi".

"Hình như bà cụ cũng biết trước tử kỳ, tối nọ, bà mang cho nhà tôi vài cái niêu đất với dao rựa còn mới, ngồi hàn huyên một chốc thì bà bảo, lúc nào bà chết, nhờ chúng tôi chôn bà càng gần cái cây này càng tốt".

"Nhà tôi cũng thế, Bà cũng cho nhà tôi mấy đồ nông cụ".

     Hóa ra trước ra đi Bà lão tặng hết đồ dùng cho toàn bộ người trong thôn để gửi gắm hậu sự của mình, suy nghĩ thật chu toàn

     Sau đó người ta nói gì anh nghe không rõ, đúng hơn là không muốn nghe. Bởi vì anh còn chưa tin, chưa dám tin rằng sinh vật mình muốn ở bên đến thiên trường địa cửu đã không còn nữa

     Chiều tà, sau khi kết thúc mọi nghi thức, người ta lũ lượt kéo nhau ra về bỏ lại nấm mộ mới đắp lạnh lẽo trơ trọi giữa đồng hoang. Đêm xuống, từng con đom đóm mang chút ánh sáng yếu ớt bay nhập nhoạng khắp nơi. Lúc này đây, nếu có kẻ nào yếu tim đi ngang qua chắc chắn sẽ bị dọa đến ngất xỉu.

     Chỉ thấy từ trong nấm mồ mới bốc lên một luồng khói trắng, khói trắng mờ ảo ngưng tụ thành cái bóng. Cái bóng lay lắt bay đến bên gốc cây rồi hóa thành dáng hình một người con gái tóc đen như mực, môi đỏ như quả mọng, dáng vẻ ưa nhìn.

     - Cây ơi!

     Cô đặt tay lên thân cây, linh khí của cây và linh hồn cô như cộng hưởng tỏa ra ánh sáng xanh xinh đẹp. Cô mỉm cười tiến lại gần hơn, thân ảnh dán chặt vào đại thụ như muốn ôm trọn nó vào lòng. Cây là vật âm tính, bởi vậy các linh hồn thường thích chui vào cây trú ngụ, nhưng ban ngày cây hấp thụ ánh sáng sẽ nhốt vĩnh viễn linh hồn trong đó không thể trở ra. Cô không muốn bị nhốt, mà cũng chẳng còn cơ hội được nhốt. Cô cất tiếng gọi:

     - Cây ơi! Em biết là cây nghe thấy, cũng biết cây đã hóa hình rồi. Thời gian của em không còn nhiều, có vài chuyện em cần nói rõ, chàng có thể ra đây gặp em không?

     Cô mong chờ hỏi, nhưng rất lâu cũng chẳng ai đáp lại. Cô cuối đầu thở dài:

     - Nếu chàng không muốn gặp em vậy thì lắng nghe cũng được. Em biết là chàng có nhiều điều nghi vấn nên sẽ kể cho chàng nghe một tích truyện xưa:

     Cô nhìn thôn làng phía xa trong màn đêm tĩnh mịch, đôi mắt mang hoài niệm:

     - Trước đây, lâu lắm rồi, khi em còn là con bé tèm lem đất cát vì thiên tai mà lưu lạc tới chốn này. Em chẳng biết nên đi đâu về đâu, nhà cửa người thân chẳng còn, lại vì tuổi nhỏ mà không nhớ đường về quê cũ. Cũng may nhờ chàng cưu mang mới sống được đến hôm nay. Mấy giọt linh mộc kia đối với người phàm là thuốc tiên, đối với chàng là máu thịt, nếu không có chúng em đẽ chết trong mấy lần ăm nhầm cây dại quả độc kia rồi. Đội ơn chàng rút máu tái sinh.

     Cô nhặt một chiếc lá vàng xoay xoay trong tay cảm nhận linh lực cộng hưởng:

     - Đối với người khác có thể chàng chỉ là cái cây nhưng đối với em chàng là một mái nhà. Cảm tạ chàng giúp em chắn nắng, cảm tạ chàng giúp em che mưa, cảm tạ chàng ủ ấm cho em mỗi đêm về. Và cũng xin lỗi chàng.

     Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, tựa lưng lên đám rễ sần sùi như một thói quen:

     - Ngày đó còn quá nhỏ, còn chưa hiểu thế gian rộng lớn muôn màu. Lần đầu nghe được tiếng chàng em đã sợ hãi rất lâu nên mới bỏ đi như vậy. Cũng lần đó khiến em có cơ duyên gặp được sư phụ của mình. Người là một thầy vu thuật nổi danh, người mang em đi ngắm nhìn đại giang nam bắc, dạy thuật pháp cho em. Nhờ có linh mộc của chàng giúp em thoát thai hoán cốt nên việc học vu thuật thành tựu khá nhanh và cũng khiến em hiểu được chàng là tiên thụ.

     Cô ngừng việc ngồi vẽ những vòng tròn trên đường làng đầy bụi, bởi vì dù cố gắng đến đâu cũng không để lại chút dấu vết gì:

     - Theo chân sư phụ đã lâu, em học được nhiều thứ lắm, nhưng thứ làm em tâm đắc nhất chính là thổi linh hóa hình. Ngay khi học xong, em đã nghĩ đến bản mệnh đại thụ của chàng. Nếu như cây hóa hình sẽ trông như thế nào nhỉ? Vì thế, em quay về làng ngày ngày tới đây thi pháp. Em biết bản mệnh đại thụ của chàng sẽ chịu chút tổn thương, sẽ ngủ vài năm thậm chí đối với linh tính mạnh sẽ quên vài thứ, nhưng cho đến khi cây hóa hình thì không sao rồi.

     Cô vươn tay, một lần nữa muốn chạm vào dấu vết mình dùng rìu chặt bao ngày, rồi lại sợ hãi nên đành để cách nó một khoảng. Ở đây có máu của cô cùng với thuật pháp dùng để dẫn động linh khí tám phương tụ lại, giờ cô chỉ là linh hồn, không cẩn thận sẽ bị mấy cái lỗ này hút vào mất:

     - À, lại nói, đối với người cưỡng ép linh vật hóa hình trước thời hạn cũng chịu tổn thương rất nhiều. Bằng chứng là em già đi rất nhanh, tử kỳ cũng đến càng gần, nhưng em cố đợi, đợi cây thức dậy để hoàn thành việc hóa hình và em cuối cùng đã đợi được. Ngày đầu gặp mặt, chàng không mảnh vải che thân, chàng có biết nhìn thấy cảnh đó em ngượng ngùng lắm không? Đã là tiên thụ rồi mà chẳng có chút phong thái tiên nhân gì cả, ngày nào cũng ngồi ngốc nhìn em từ sáng sớm cho đến tối mịt không về. Bộ chàng tưởng em là gà mẹ hay sao.

     Cô tươi cười nhìn cây mang thêm chút châm chọc:

     - Em kể ra chuyện đó khiến chàng xấu hổ à, mà sao chẳng trả lời em thế?

     Anh không xấu hổ, chỉ là không dám đáp lời. Khi nhìn thấy linh hồn ngưng tụ trên nấm mồ kia anh đã rất ngạc nhiên, nghe cô kể chuyện anh lại không dám tin cùng hối hận. Hóa ra bé con ngày ấy đã về rồi, đã ở bên anh lâu ngày như thế mà anh một chút cũng nhận không ra. Và bé con anh từng che chở đó, sinh mệnh ngoan cường đó sau khi nhìn ngắm khắp thế gian rộng lớn lại chẳng lưu luyến chốn phồn hoa mà quyết định quay về vì anh hi sinh cả đời, bỏ đi thanh xuân đẹp nhất bỏ đi mạng sống quý giá chỉ để anh có thể đi đến đỉnh cao của sinh mệnh: "Hóa Hình". Còn anh, đã từng hứa ở bên đến thiên hoang địa lão lại vì do dựa khiến cô cứ thế chết đi không kịp làm gì.

     Cô buồn bã cuối đầu nhìn một góc linh hồn từ từ vỡ nát:

     - Sự trừng phạt vì nghịch thiên không chỉ dừng lại ở việc kết thúc mạng sống, linh hồn của kẻ đó sẽ chẳng thể nhập luân hồi càng chẳng thể tồn tại được dưới bất cứ dạng gì. Trước đây em từng nói với chàng, muốn mang chàng làm quan tài bồi táng. Nếu được như thế em sẽ hạnh phúc nhường nào, nhưng sẽ càng hạnh phúc hơn nếu chàng được trường tồn mãi mãi, cũng giống như em được đi khắp nơi nhìn ngắm thế gian tươi đẹp ngoài kia. Hứa với em, hãy sống thật tốt. Em sắp tan biến rồi, trước khi biến mất thật muốn nhìn thấy chàng thêm lần cuối.

     Tan biến? Anh giật mình, Anh không thể tiếp tục giả vờ không nghe được nữa, không thể trốn tránh được nữa, bởi anh biết, nếu còn không ra sẽ hối hận cả đời.

     Khi những ngón tay anh chạm được đến bàn tay đang dần mờ đi của cô, hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy là đôi mắt sáng ngời cùng nụ cười rạng rỡ mãn nguyện, nụ cười đẹp nhất.

- Thật sự là chàng! Em đã biết đó là chàng.

     Tất cả biến mất chẳng chút dấu vết lưu lại, chỉ có chiếc lá phát ra kim quang nhẹ nhẹ nằm trên đất chứng minh mọi chuyện không phải là mơ. Anh nhìn ra nấm mộ đằng kia, nơi đó chỉ còn nhục thân trần tục chứ không còn cô nữa.

HOÀN

     Lời của người kể chuyện:

     Từ một câu chuyện vu vơ lúc đầu, trong lúc thần kinh không bình thường mà viết, viết rất nhanh nên thật nhiều lỗi sai, cũng không nghĩ có thể viết dài như thế, càng không nghĩ nó lại kết như vậy. 

     Nếu có thể kết thúc khác đi thì tốt quá.


Phần 2    phiên ngoại


Nhận xét