Chương 12: Chuyện trong nhà
Quân vương ngồi ở chủ vị ung dung uống trà ăn bánh. Binh lính quan lại đã theo quản gia đi sắp xếp nơi ăn chốn ở. Hắn nhìn một lượt những kẻ còn trong phòng, khi dừng lại trên người Tri phủ phu nhân lần đầu tiên ánh mắt trở nên dịu dàng. Đoạn đứng dậy hướng bà mỉm cười nói.
“Phu nhân hữu lễ. Từng nghe trù nghệ của ngài nổi danh kinh
thành. Ta đi đường xa mệt mỏi, chẳng hay ngài có thể đích thân xuống bếp nấu
cho ta bữa cơm đạm bạc hay không”.
“Đa tạ Hoàng thượng quá khen. Thiếp không dám nhận”.
Tri phủ phu nhân vội đỡ Quân vương đứng thẳng. Bà
thân thiết nắm tay hắn mắt rưng rưng lệ. Đây là con trai bà, đứa con trai bà
ngày đêm thương nhớ, là nỗi đau giấu kín bao năm của bà. Đứa con khốn khổ ấy, nay đã phong quang vô hạn trở về.
“Phu nhân, sao người lại khóc”.
Nghe Quân vương hỏi, bà chợt nhận ra mình thất thố, vội buông
tay hắn lau nước mắt.
“Xin thứ lỗi, là do được diện kiến Hoàng thượng khiến thiếp
thân không kìm nổi xúc động. Thiếp thân xin phép lui chân chuẩn bị ngự thiện
cho Ngài”
Quân vương mỉm cười gật đầu. Tri phủ phu nhân hân hoan xuống
bếp nấu cơm. Trong phòng chỉ còn lại Tri phủ đại nhân, Lý thái phó, Cẩm Nhu và Thần đế
cùng vài nội thị. Quân vương đi một vòng quanh họ mới trở lại ghế ngồi thong thả
ăn nho.
“Hai vị ái khanh có gì để nói không nhỉ?”
“Hoàng thượng muốn nghe cái gì?”
Tri phủ đại nhân đứng thẳng lưng. Ông nghĩ kỹ rồi, sớm muộn
cũng phải đối mặt, cùng lắm là chết thôi. Đáng tiếc, ông cùng đứa con trai thất
lạc này chỉ có thể lấy sự sống chết cùng nghĩa quân thần mà nói chuyện. Tạo hóa
thật biết trêu người.
Nội thị đưa cho ông miếng lụa cháy xém nọ. Quân vương đợi ông
nhận lấy mở ra mới nói.
“Nhìn thấy nó ông đã hiểu chưa. Đừng hỏi làm sao ta phát hiện
hay ta biết từ khi nào. Ông to gan lắm, dám gả tân hậu của ta cho một tên tiện dân thấp hèn... Trẫm từ kinh thành vượt ngàn dặm tới đây không phải để
nghe ông dài dòng vô nghĩa. Nhanh thú nhận hết đi.”
Tri phủ đại nhân nhìn mấy nội thị. Quân vương lệnh ông cứ
nói. Ông mới thành thật kể.
“Năm xưa, khi ngài và tiểu nữ cùng lúc ra đời. Thông giám tinh vận cũng thông báo nhận được lời sấm truyền của thần nhân. Nhưng Quốc sư và các vị đại sứ
đồ tính toán luận giải, lại chỉ giải được một nửa. Chính là phần: ‘Thiên nữ
giáng trần tại nơi tầm long phúc địa, tay nắm long châu miệng ngậm hoa vàng. Là người có mệnh phượng hoàng’. Trùng hợp tiểu nữ ứng với lời tiên tri đó, lại sinh cùng
ngày với đích hoàng tử nên được Tiên đế vô cùng yêu mến cho là điềm lành mới
ban tên Cẩm Nhu”.
Tri phu đại nhân dừng
lại, thoáng nhìn Lý thái phó. Lý thái phó biết ông khó nói, tiến tới vỗ vai lão
bạn già an ủi. Đoạn hướng Quân vương tiếp lời.
“Hoàng thượng, phần sau lão sư biết rõ nhất, để ta kể cho
ngài nghe.”
Quân vương nghiến răng căm hận.
“Được lắm Lý Tư. Trẫm kính ông là thầy của Trẫm, không ngờ
ông bắt tay cùng kẻ khác lừa Trẫm bao lâu”.
Lý thái phó làm thầy dạy học cho Quân vương từ tấm bé, cũng
hiểu một phần tính cách cực đoan của hắn từ đâu ra. Chẳng thèm để ý nói.
“Trước mặt ta thì không cần giả vờ tàn nhẫn, ta có lạ gì đâu
mà bày đặt”.
Ném cho hắn ánh mắt khinh thường, ông tiếp tục câu chuyện dang
dở.
“Năm con mười tuổi Tiên đế băng hà, con đăng cơ Tân
hoàng. Hoàng hậu cũng trở thành Thái hậu buông rèm nhiếp chính bắt đầu ngầm
thanh lý phe cánh phản nghịch. Thời điểm đó không hiểu sao Lễ bộ thị lang Mai
Chính Nguyên chính là Tri phủ Giáng châu bây giờ, vốn là phe trung lưu lại
cứ vô tình bị cuốn vào vòng minh tranh ám đấu ấy. Cho đến một ngày, Quốc sư tìm
gặp chúng ta nói rằng lời tiên tri năm đó đã giải xong toàn bộ, nhưng nội dung
của nó quá nhiều biến số”.
Lý thái phó tới bên Cẩm Nhu, xoa đầu nàng như thời còn bé, có
chút không nỡ.
“ ‘Thiên
nữ mệnh quý như tiên. Nhất định phải đứng ngang ngôi cửu ngũ’. "
“Nghe có vẻ con bé mai
sau sẽ trở thành hoàng hậu. Nhưng ngẫm kỹ, kia không phải là lời nói đại nghịch
bất đạo sao. Kẻ nào lại dám sánh ngang cửu ngũ ngoại trừ phản tặc muốn cướp
ngôi vương. Chuyện này uy hiếp rất lớn đến quyền lực Hoàng thất, có lẽ người
trong Hoàng thất đã biết nên cố ý thanh trừng nhằm diệt trừ hậu họa. Quốc sư từng
mang ơn ta mới âm thầm báo tin, chẳng ngờ hôm sau đã chết do bạo bệnh. Đứng trước
đại họa lâm đầu chúng ta bèn nghĩ ra một kế, để Lễ bộ thị lang đệ đơn lên triều
đình xin tới Giáng châu nhận chức. Nếu như tiên đoán có ngày Cẩm Nhu uy hiếp đến
hoàng quyền , vậy thì mang nó rời xa thế sự làm một người bình thường. Đây cũng
là biện pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra rồi. ”
Quân vương khinh bỉ.
“Ái chà, rối rắm quá nhỉ. Nhưng chung quy cũng vì các
ngươi sợ chết thôi. Cơ mà ta nói cho các ngươi nghe. Nửa sau của lời sấm
truyền hoàng thất không hề biết. Tri phủ đại nhân à, khá khen năm đó ông làm việc
chu toàn, giải quyết thật sạch sẽ không hề lưu lại dấu vết. Nếu biết từ sớm ta đã bóp chết ông rồi. Còn tại làm sao
ta biết ấy mà. Đó lại là một câu chuyện dài khác ”.
Hắn ngửa mặt lên trời cười sảng khoái. Đoạn đổi sang bộ dạng
nho nhã bước về phía Thần đế tỏ vẻ phong phạm nói.
“Vị cô nương này, vẫn chưa kịp hỏi quý danh nhỉ.”
“Ta là Linh.”
Thần đế ghét bỏ ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo. Quân vương chẳng
hề để ý thái độ bất thiện của ngài, chỉ nghiêng đầu hỏi Cẩm Nhu đang được ngài
che chắn bảo vệ sau lưng.
“Cẩm Nhu tiểu thư, từng nghe Giáng châu có núi có sông cảnh
đẹp như họa. Chẳng hay nàng có thể dẫn ta đi thăm thú vài nơi không?”
Cẩm Nhu tao nhã cúi đầu hành lễ.
“Vinh hạnh phụng bồi”.
Nàng quay lại cho cha một ánh mắt yên tâm rồi nhanh chóng bước
theo Quân vương ra cửa. Nghi vấn trong lòng đã giải, vài việc phía sau nàng sẽ
tự mình giải quyết.
Hai người ngồi trên xe ngựa nhỏ, nàng đưa hắn ghé thăm thắng
cảnh nổi danh trong vùng, thái độ khiêm cung hoàn toàn hóa thân thành người dẫn
đường chuẩn mực, cũng không vì những
chuyện vừa xong mà tỏ ra bối rối. Cho tới lúc đi đến Hồ sen, nàng mới mời hắn ghé đình ngắm sen giữa hồ nghỉ chân thưởng ngoạn. Quân vương cười nhếch mép, thừa biết ý định của nàng nên thuận theo mà đuổi
cung tỳ nội thị ra xa.
“Tưởng nàng bình tĩnh lắm cơ, không nhịn được nữa rồi chứ
gì?”
Quân vương khôi phục vẻ ngả ngớn ngồi gác chân lên bàn đá hất cằm hỏi nàng. Cẩm Nhu cũng lạnh lùng đáp trả.
“Còn ngài không giả vờ thanh cao nữa sao”.
“Như nhau cả thôi.”.
Cẩm Nhu đối diện hắn chất vấn.
“Rốt cuộc ngài tới đây với mục đích gì, muốn cưới ta làm hậu cần gì hành xử tàn nhẫn đến thế. Còn như muốn luận tội… Chẳng lẽ đường đường
đế vương đứng đầu một nước lại ngu ngốc cho rằng kẻ tiện dân trói gà không chặt
như ta có thể tạo thành uy hiếp với ngài”.
Quân vương vỗ tay tán thưởng.
“Thông minh. Ta đúng là chưa từng nghĩ
sẽ để nàng leo lên cái ngôi hoàng hậu. Tiên tri sấm truyền gì đó ta cũng chả
quan tâm”.
Hắn bất ngờ đứng dậy bóp cằm nàng, cay độc nhả ra từng chữ.
“Nhưng ngươi có biết không, chỉ cần nghĩ đến thôi ta đã hận
không thể xé xác ngươi ra chém thành trăm mảnh, hành hạ ngươi, để ngươi sống không bằng chết”.
Hắn xô ngã nàng, thô bạo ấn đầu nàng xuống đất.
“Ta còn muốn dùng một trăm lẻ tám ngục hình cho cha mẹ ngươi thử qua, cuối cùng chặt chân tay họ bỏ vào hũ sành làm mắm”.
Nghe những lời ác độc của hắn, Cẩm Nhu sợ hãi tột độ còn hơn
cả nhìn thấy cảnh giết người sáng nay. Nàng không thể phát ra tiếng khóc, chỉ
có nước mắt như châu sa thi nhau chảy xuống. Quân vương trông thấy bộ dạng nhếch
nhác của nàng, buông nàng ra điên cuồng cười lớn.
“Thế nào, mới nãy còn phong hoa quý khí lắm mà, sao giờ đã
như tiện nô mặc người dẫm đạp thế. Cả đời ngươi được phụ mẫu yêu thương, nâng
trong tay như châu ngọc, thậm chí liều mạng mang tội khi quân cũng dốc lòng bảo
vệ, thật có phúc làm sao. Tuy nhiên, hôm nay gặp ta phúc phận ấy hết rồi. Bắt đầu
từ bây giờ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là địa ngục”.
Hắn bỏ mặc nàng trong đình sen lên xe ngựa quay về trước. Cẩm
Nhu đau đớn ngồi dậy vùi mặt vào đầu gối nhỏ giọng thút thít, thân thể nhỏ yếu
run run. Rốt cuộc nàng đã gây tội
lớn đến mức nào mới khiến kẻ không quen biết kia muốn phanh thây xả giận. Từ
khi biết đọc sách viết chữ, nàng được dạy đạo lý yêu nước thương dân, mỗi hàng
động cử chỉ đều đúng mực. Tự ngẫm lại mình, ngoài tính cách hơi bướng bỉnh,
nàng chưa hề làm việc thương thiên hại lý bao giờ. Rốt cuộc vì sao chứ.
Trời lại bắt đầu mưa, mặt hồ nổi đầy bóng nước. Hoa sen cuối
mùa vì mưa rũ xuống, từng cánh từng cánh rã ra tan nát. Nàng cứ ngồi khóc
như thế cho đến khi mệt quá thiếp đi, lúc tỉnh lại đã nằm trong lòng Thần đế. Trên
người nàng được đắp áo choàng giữ ấm, nhìn quanh bốn bề tối đen như mực, khí lạnh
buổi đêm khiến nàng run rẩy.
“Đã tối rồi sao, hình như em ngủ thật lâu. Người đến từ bao
giờ thế”.
Thần đế thắp sáng đèn lồng bốn góc đình. Sờ thấy cơ thể nàng
có dấu hiệu sốt lên, mồ hôi vả ra như tắm. Ngài đắp thêm lớp áo nữa cho nàng,
khẽ nói.
“Đêm xuống chưa lâu. Xin lỗi cô, đáng ra ta nên đi cùng mới
phải”
Cẩm Nhu lắc đầu dịu dàng.
“Không sao, chuyện trong nhà em khiến người bận tâm nhiều rồi”.
Nàng mệt mỏi vươn tay hứng lấy giọt mưa lạnh lẽo, gương mặt tái nhợt mất đi cảm
xúc. “Nhân sinh thật lạ, rõ ràng hôm trước em còn cùng người vui vẻ dạo chơi hái
hoa hái nấm, không âu lo chẳng bận lòng, hôm sau đã gặp họa sát thân. Nghĩ đến
cha mẹ vì em mưu tính bao lâu, còn em chỉ biết bướng bỉnh chẳng vâng lời bỗng
thấy hổ thẹn làm sao. Nếu như em sớm ngày thành thân với Ôn Ngọc, hoặc giả nếu
em chết mọi chuyện có khác đi không.”
Nàng loạng choạng đứng dậy lại được Thần đế đỡ từ phía sau. Nàng
mỉm cười nắm tay người như bao lần.
“Về thôi. Chuyện bắt đầu do em, vậy em sẽ là người kết thúc nó.”
Trước | Tiếp
chờ đợi các chương tiếp theo
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa