Chương
11: Quân vương giá lâm
Thần đế tay cầm cành trúc, thủ hộ
cho thiếu nữ phía sau. Binh lính xung quanh đã gục xuống tám phần, số còn lại đang cẩn thận quan sát ngài chuẩn bị tấn công đợt tiếp theo.
Cẩm Nhu ôm lấy Ôn Ngọc. Máu từ bụng
không ngừng chảy ra khiến gương mặt tiểu sinh non nớt ngày càng trắng bệch.
Nàng khóc không thành tiếng, xé khăn lụa trong tay dựa theo kiến thức đã học cầm
máu tạm thời cho anh. Thần đế đau lòng liếc nhìn thiếu nữ. Binh lính xung quanh
chớp thời cơ ngài phân tâm mà điên cuồng công kích. Chỉ thấy ngài múa cành
trúc, quét một vòng đã đỡ được toàn bộ đao kiếm đang chém xuống. Cơ thể lướt
nhanh qua lại, tốp lính cuối cùng không chịu được gục ngã toàn bộ.
Thần đế vứt đi cành trúc lấy một quả dâu rừng nhét vào miệng Ôn Ngọc, dịu dàng chùi nước mắt cho nàng khẽ
nói.
“Đừng khóc. Hắn sẽ không chết”.
Cẩm Nhu thấy ngài, đôi mắt hoảng
loạn rốt cuộc lấy lại tiêu cự. Nàng lao vào lòng Thần đế ôm chặt ngài như cố gắng
tìm chút bình yên đã mất. Lúc buông ra, đôi tay đã hết run rẩy. Nàng nhìn đống
thi thể xác thịt bầy nhầy ngập máu, bình tĩnh hành lễ hỏi người trong kiệu.
“Quý nhân hữu lễ. Tiểu nữ tên Cẩm
Nhu, dám hỏi ngài có đúng là Quân vương như đã nói”.
Người trong kiệu cười tà, giọng
điệu mười phần thưởng thức.
“Hoàng hậu của ta đúng là danh bất
hư truyền, gặp chuyện kinh nhân vẫn không mất đi khí khái của bậc mẫu nghi
thiên hạ”.
“Lời này có ý gì”.
Cẩm Nhu nghi hoặc, hình
như nàng mơ hồ hiểu được những thay đổi của cha mẹ mấy ngày qua và tại sao cha
lại vội vã gả nàng đi như vậy. Bởi không muốn để nàng rơi vào tay tên hôn quân
coi mạng người như cỏ rác này sao.
Quân vương liếc mắt ra hiệu, nội
quan bên cạnh tiến lên mấy bước, mở ra tấm lụa thêu chỉ vàng đọc lớn. Tinh ý sẽ
thấy tấm lụa có vài mảng cháy xém như từng bị đốt qua.
“ Thông giám tinh vận ghi rõ: Thiên nữ
giáng trần tại nơi tầm long phúc địa, tay nắm long châu miệng ngậm hoa vàng là
người có mệnh phượng hoàng. Người này mệnh quý như tiên nhất định phải đứng
ngang ngôi cửu ngũ, ngày sau sẽ vì trăm dân mà vong mạng”.
Nội thị đọc xong, Quân vương
trong rèm phất tay cho lui, giải thích.
“Có lẽ nàng không biết, thông
giám tinh vận là nơi xem thiên tượng tính toán lịch mưa nắng mùa màng và cả vận
mệnh. Đây cũng là nơi tiếp nhận ý chỉ của thần bằng những lời tiên tri. Mười
tám năm trước một vị sứ đồ đã tính ra lời tiên tri đó nhưng
không hiểu sao lại không công bố ra ngoài, cho đến gần đây mới bị ta điều tra
được.”
“Cứ coi như lời tiên tri có thật đi nhưng liên quan gì tới ta. Ngài cho rằng ta chính là thiên nữ ấy hả”
“Không thì sao, nàng nghĩ ta rảnh
lắm à. Nếu không phải đi đón Hoàng hậu của ta hà cớ gì phải chạy tới Giáng châu. Tiền căn hậu quả trong đó phụ mẫu nàng chắc hẳn cũng biết. Có hứng thú quay về hỏi rõ sự tình
với ta không?”
Quân vương khiêu khích cười khẩy.
Cẩm Nhu tâm vững như thạch nói.
“Ta đã xuất giá, chưa
qua ba ngày chưa thể quay về nhà mẹ đẻ mong ngài hiểu cho. Giờ lành sắp tới, ta
còn phải tới nhà chồng làm lễ thành thân, thứ lỗi không thể phụng bồi”.
Đoạn đỡ Ôn Ngọc định đi. Quân
vương không ngăn cản nàng chỉ chậm rãi nói.
“Hồi nãy nàng cũng thấy mảnh lụa
kia có vết cháy nhỉ? Năm xưa có người cố ý tiêu hủy mọi thứ liên quan, muốn dấu diếm ý chỉ của thần. Chà chà… Ta nghi ngờ cha nàng
chính là kẻ nọ, bởi không muốn nàng trở thành Hoàng hậu của ta mới sống chết
mang nàng chạy khỏi kinh thành. Khinh nhờ thần nhân dối lừa hoàng tộc, tội lớn lắm đấy, theo luật pháp phải giết sạch ba họ”.
Cẩm Nhu hai tay nắm chặt, cố gắng
kìm nén mối hận trong lòng.
“Ngài đang dọa ta sao”.
Quân vương ra vẻ hiển nhiên nói.
“Ta dọa nàng làm gì. Điều
ta nói hoàn toàn là thật”.
Hắn híp mắt nhìn Thần đế đề phòng.
Kẻ kia bỗng từ đâu xuất hiện, thân pháp vô cùng kỳ dị. Năm mươi ngự lâm quân
kinh nghiệm đầy mình cũng không phải đối thủ. Hắn còn nhìn ra kẻ nọ chỉ dùng một
đòn đánh gục quân lính chứ không hề giết chết, tuyệt đối là cao thủ. Chẳng ngờ nữ
tiện dân này lại có cao nhân bảo vệ, cứng đối cứng sợ sẽ không thắng nổi.
“Nếu giờ nàng ngoan ngoãn theo ta
về, ta sẽ suy xét đến chuyện có truy cứu tội danh của cha nàng hay không. Nhược
bằng nàng cố chấp lấy tên kia, ta không ngại cũng tru di ba họ nhà hắn. Thế
nào?”
Ôn Ngọc vừa tỉnh, nghe thế lại
kinh hãi ho ra một búng máu tươi. Cẩm Nhu nhanh chóng vỗ lưng thuận khí cho hắn.
“Ta có một điều kiện. Tha cho
chàng.”
Quân vương liếc thấy bộ dạng sống
dở chết dở của Ôn Ngọc liền gật đầu. Một tên thư sinh trói gà không chặt, để hắn sống coi như tích chút công đức đi. Cẩm Nhu nhận được đáp án mong muốn,
cầm tay Thần đế gửi gắm.
“Người giúp em đưa chàng về nhà.
Em phải theo tên kia một chuyến. Người yên tâm em nhất định không sao”.
Nói rồi bước về phía kiệu lớn. Nội
thị tiến lên giúp nàng rửa ta thay giày, cởi bỏ lớp áo choàng ngoài đẫm máu, sửa
sang lại đầu tóc gương mặt cho nàng, gột đi một thân máu tanh rồi mới vén
rèm nâng nàng lên kiệu.
Thần đế chăm chú quan sát từ đầu
đến cuối để chắc chắn đám người đó không ai làm hại đến nàng. Nhưng khi rèm châu được vén lên gương mặt Quân vương lộ ra, ngài ngay lập tức vớ đại thanh đao kế bên lao tới. Một tay gạt Cẩm Nhu ra sau, một
tay cầm đao hướng kẻ kia đâm xuống. Nội thị bên ngoài náo loạn hô hộ giá, rất
nhanh ngự lâm quân đã bao lấy kiệu, cả rừng mũi giáo sắc nhọn nhắm Thần đế chĩa
thẳng. Ngài mắt cũng không nâng dẫm lên ngực Quân vương đè hắn trên sàn, đao chỉ các con mắt của hắn không đến một tấc thì dừng lại.
“Nói, Ngươi rốt cuộc là ai”.
Cẩm Nhu ôm chặt ngài sợ hãi, ở
bên lâu ngày nàng cũng chưa thấy ngài hung dữ như thế bao giờ. Quân vương chảy
mồ hôi nhìn lưỡi đao sáng loáng, nhưng vẫn không mất khí độ đế vương, ra hiệu
quân lính lui xuống bình tĩnh nói.
“Ta là Hoàng đế tối cao của Hoàng
triều Thường quốc. Còn ngươi là ai?”
Thần đế không trực tiếp trả lời,
ngài hướng Ôn Ngọc phất tay, thư sinh cứ thế tan vào không khí. Mọi người xung quanh
trợn mắt há miệng không thể tin.
“Nghe nói các ngươi tiếp nhận ý
chỉ của thần. Thật vinh hạnh ta cũng là thần, các ngươi sẽ tiếp nhận ý chỉ của
ta chứ."
Quân vương lần đầu kinh hãi, kẻ này tuyệt đối không thể dây vào. Thần đế ném đao, rất
tự nhiên ôm Cẩm Nhu ngồi qua một góc, còn móc trong túi ra mấy quả dâu rừng chậm
rãi đút cho nàng.
“Đi thôi, ta muốn xem ngươi sẽ
mang cô ấy tới đâu. Cũng đừng nghĩ chuyện làm hại nàng, ta thừa sức hủy đi cái
Thường quốc mà ngươi kiêu ngạo đấy”.
Quân vương ngồi thẳng dậy chỉnh lại
hoàng bào, lệnh khởi kiệu về thành Giáng
Châu. Dù sao mục đích ban đầu hắn đã đạt được, bước tiếp theo cứ quan sát thêm
đã. Thần đế, dịu dàng vuốt tóc Cẩm Nhu, ánh mắt bất thiện nhìn hướng Quân
vương. Tên này dù hình dáng hay hơi thở đều giống hệt anh trai của Hoan. Cái
tên Úy lựa chọn người yêu bỏ cô bé trong đêm khói lửa đó tại sao lại xuất
hiện ở giới diện này, mới qua mấy năm dẫu có đầu thai cũng không nhanh thế được.
Trở về ngài phải gọi hai vị Thần quan quản lý bộ sinh bộ tử tới đàm
đạo một chút.
……
Kiệu hợp nhất với
phái đoàn quân đội và thị vệ mới cùng nhau tiến vào thành. Vài quan lại tinh mắt nhận
thấy số lượng ngự lâm quân hộ tống xa giá khi tách đoàn đã giảm một nửa.
Nhưng trước mặt Quân vương không dám hỏi nhiều, đành nhịn bụng tò mò cuối đầu
ngoan ngoan ngoãn theo sau. Xa giá tiến vào cổng thành, dân chúng quan lại đã đứng
đó chờ sẵn. Tri phủ giáng châu cùng phu nhân dẫn đầu triều bái, đoàn người phía
ra răm rắp noi theo.
“Cung nghênh thánh giá”
Cẩm Nhu xuyên qua lớp màn nhìn thấy
cha mẹ, nước mắt bỗng rơi đầy mặt, bao nhiêu sợ hãi tủi hờn theo đó tràn ra.
Lúc này nàng chỉ muốn lao vào vòng tay họ khóc lớn. Thiếu nữ khuê các ngay ngày
thành hôm trải qua một tràng gió tanh mưa máu suýt nữa vong mạng, dẫu có mạnh mẽ
đến mấy cũng không tránh khỏi kinh hoảng.
“Miễn lễ, Tri phủ Giáng Châu cùng
phu nhân được phép ngồi kiệu nhỏ theo sau”.
Thần đế thản nhiên ban lệnh mắt
cũng không thèm liếc Quân vương một cái, ôm Cẩm Nhu trong tay vỗ về. Cô đã đau
lòng đến thế, còn để cha mẹ cô quỳ nữa ngài không đành. Quân vương bất lực phất
tay cho phép. Người của lễ bộ tiến lên chào mấy câu xã giao rồi dẫn đường cho
Tri phủ cùng phu nhân tới chỗ kiệu nhỏ. Lúc ngang qua xa giá, Tri phủ đại nhân tò
mò nhìn lén muốn xem đứa con trai thất lạc bao năm đã lớn lên thành bộ dạng gì,
lại thấy bóng con gái ẩn hiện bên trong kiệu thì trượt chân suýt ngã. Ông xiết
chặt tay vợ bất an. Tri phủ phu nhân nhận ra ông có điểm lạ, Lại nghĩ ông khẩn trương khi gặp con trai nên cũng không để ý nữa.
“Khởi giá”
Tiếng nội thị vừa dứt, dân
chúng nhanh chóng dạt sang hai bên nhường đường cho xa giá đi qua. Các thiếu nữ
trên lầu cao chỉ chờ có thế bắt đầu đồng loạt rải hoa, tiếng tung hô vạn tuế
như sấm rập trời. Thần đế bắt một cánh hoa đưa tới bên mũi Cẩm Nhu, hương thơm
thoang thoảng tươi mát khiến nàng bất giác mỉm cười. Người luôn biết cách làm
nàng vui vẻ an lòng, có người ở bên thật tốt.
“Các ngươi thôi đi. Rõ là hai nữ
nhi, ôm ấp vuốt ve nhau chẳng khác gì tình nhân. Ngứa mắt thế chứ. Ta thật nghi
ngờ tên thư sinh kia bị các ngươi xỏ mũi”.
Quân vương rốt cuộc không nhịn nổi
nữa. Hai người này hoàn toàn coi hắn như không khí, ngồi trong kiệu của hắn diễn màn ân ái suốt cả đoạn đường khiến hắn nổi hết da gà da vịt. Thần đế nghi
hoặc nói.
“Ta là người thân cận nhất của cô
ấy, cô ấy là một phần của ta. Ta muốn ôm thì ôm, muốn vuốt thì vuốt. Liên quan quái gì tới ngươi”.
Quân vương nghe xong bất lực vỗ
trán.
“Quả không hổ danh thiên nữ. Hết
khiến cho tên thư sinh kia liều mạng cưới về, lại khiến Hoàng đế ta đây vượt
ngàn dặm xa xôi bắt lấy. Bây giờ đến cả các nữ nhi cũng yêu thích không buông.
Họa thủy, thật họa thủy.
Xa giá đến trước cửa lớn phủ Giáng
Châu, dân chúng đi theo được ngự lâm quân ban lệnh giải tán. Tất cả người hầu trong phủ cũng lục tục ra ngoài xếp hàng quỳ bái. Tri phủ đại nhân cùng phu nhân đi trước nghênh giá.
Ngay khi nội thị cất giọng thé thé nói ‘hạ kiệu’ đoàn người liền dập đầu tung
hô vạn tuế. Thần đế bế Cẩm Nhu xuống trước, chân vừa chạm đất nàng đã chạy đến chỗ cha mẹ.
“Cha, mẹ”.
Tri phủ đại nhân nhìn thấy con
gái nước mắt tràn mi nói.
“Con gái ngoan, ta có lỗi với
con, có lỗi với con”.
“Cha, con không sao rồi” Nàng
thút thít nắm lấy tay cha. “Nhưng Ôn Ngọc. Chàng ấy sống chết chưa rõ”.
“Tri phủ đại nhân, đã lâu mới gặp
nhỉ? Sao nào, ta tạo cơ hội cho cả nhà đoàn tụ mà không cảm ơn ta sao, quên mất
ở đây còn có ta à”.
Quân vương nhàn nhã bước xuống,
nhìn Tri phủ đại nhân nắm con gái kéo ra sau bảo vệ lòng nổi ghen ghét cùng
đố kỵ. Tri phủ đại nhân chắp tay cúi đầu lạy.
“Thần không dám”.
“Ông thì còn chuyện gì không dám
nữa. Thấy nữ nhi theo ta về chắc ông cũng hiểu rồi nhỉ. Bên ngoài đông người,
vào trong nói chuyện”.
Quân vương dẫn đầu hướng chính sảnh
đi thẳng.
Tri phủ đại nhân bây giờ mới để ý đến thiếu nữ đeo mặt nạ đi cạnh con gái mình.
Người này ông chưa gặp qua bao giờ, cũng không giống khuê tú trong thành. Ông
chặn con gái lại dò hỏi.
“Cẩm Nhu, vị này là…”
“Người tên Linh, là bạn hữu của
con. Chính người cứu con khi gặp Quân vương trên đường, có thể tin tưởng được”.
Thần đế gật đầu xác nhận. Biết
thiếu nữ đeo mặt nạ đã cứu con mình, Tri phủ đại nhân bỏ đi nghi hoặc, chân thành
vái một vái cảm tạ. Thần đế bắt chước Cẩm Nhu đáp lễ rồi cả ba cùng bước vào
trong phủ.
Trước | Tiếp
Nhận xét
Đăng nhận xét