Chương 13: Đổ lỗi
Quân vương trở về mang tâm trạng vui vẻ bước
vào sảnh chính. Hắn tùy ý để nội thị hầu hạ thay áo, tẩy đi một thân bụi trần và
nước mưa, tươi cười khoe khoang với Tri phủ đại nhân cùng Lý thái phó.
“Ái chà, mưa thật lớn. Ta kể cho hai
người nghe, hôm nay ta gần như đã đi một vòng Giáng châu, quả là phong thủy hữu
tình. Bến sông thì đầy thuyền giao thương qua lại, trong thành sầm uất kẻ bán người
mua, ngoài thành lúa đã đơm bông, năm nay vụ mùa sẽ bội thu lắm đấy. Còn có hội
thơ, hội sách, giai nhân tài tử bơi thuyền trên hồ đối thơ ca vũ, văn hóa phát
triển không kém kinh thành là bao. Nhìn thấy dân chúng an cư lạc nghiệp ta thực
vừa lòng, Tri phủ đại nhân có công không nhỏ…”
“Hoàng thượng, Cẩm Nhu đâu?”
Lý thái phó trông mãi không thấy Cẩm
Nhu theo vào, lo lắng hỏi. Nụ cười trên mặt Quân vương dần tắt, hắn cầm khăn ướt
cung tùy dâng lên, chậm rãi lau sạch hai tay.
“Tiểu thư còn có việc sẽ về sau”. Nói
rồi lại thay đổi thái độ nhìn ra chái nhà gọi lớn. “Ngự thiện đã xong chưa, ta
mong được thưởng thức tay nghề của phu nhân lắm rồi. Tri phủ đại nhân, Thái phó
chúng ta đi thôi đừng để phu nhân chờ đợi”.
Cung tỳ đã xếp sẵn ngự thiện ở phòng
bên, Tri phủ phu nhân đang chỉnh lại mấy món ăn cho thêm phần đẹp mắt. Bỗng Quân
vương đột ngột xuất hiện sau lưng khiến bà giật mình suýt đánh rơi chén đĩa. Quân
vương đỡ lấy bà tỏ vẻ có lỗi mà rằng.
“Ta làm ngài hoảng hốt sao”.
Bà dịu dàng vỗ lên mu bàn tay hắn, như
là an ủi như là nuông chiều nói.
“Thiếp thân không sao, ngài đừng để ý.
Châu Giáng vốn nhỏ bé không có nhiều sản vật hiếm lạ, thiếp thân chỉ kịp chuẩn
bị vài món cơm canh đạm bạc mong ngài đừng chê”.
“Ta không chê. Được ăn món do chính
ngài nấu đã là vinh hạnh đời này của ta rồi. Ngài ngồi xuống cùng ta dùng thiện
nhé”.
Hắn dìu bà ngồi xuống, Tri phủ đại nhân
cùng Lý thái phó cũng đã tới, hắn liền ra hiệu họ ngồi hai ghế còn lại. Một bàn
bốn người im lặng ăn cơm. Tri phủ phu nhân thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hắn, hắn
đều nhận lấy ăn đến ngon lành còn vui vẻ kể vài câu chuyện nhỏ.
Trời bắt đầu tối dần, mưa cũng tạnh hẳn
mà vẫn chưa thấy Cẩm Nhu trở về. Tri phủ đại nhân nóng ruột, thỉnh thoảng lại lén
trông ra cửa. Lý thái phó đạp chân dưới bàn ngầm nhắc nhở, Tri phủ đại nhân hồi
thần nhưng lòng càng thấp thỏm không yên, cơm cũng khó mà nuốt xuống. Quân vương
tức giận ném đũa khiến cả bàn giật mình.
“Đến giờ ông vẫn lo lắng cho nó. Sợ nó
bị hùm beo hổ báo bắt đi hay sợ ta giết chết nó rồi. Sao ta lại có chút hối hận
lúc nãy không giết quách nó luôn nhỉ?”
Ba người hốt hoảng nhìn hắn, bởi thái
độ hắn thay đổi mà vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Hắn nhìn Tri phủ đại nhân cười
khinh bỉ.
“Ta chỉ muốn ăn với các người một bữa
cơm bình đạm vui vẻ, cũng không xứng sao cha già.”
Tri phủ phu nhân đánh rơi đôi đũa,
run run nắm góc áo hắn hỏi.
“Con biết từ bao giờ”
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay bà ra, nhìn sâu
vào mắt bà nghiến răng gằn từng chữ.
“Đừng quản ta biết từ bao giờ. Ta chỉ muốn hỏi,
từ lúc vứt bỏ ta đến nay, đã khi nào các người thấy lương tâm cắn rứt chưa”.
Tri phủ phu nhân run rẩy ngã ngồi trên
đất. Quân vương mặc kệ bà chầm chậm bước tới chỗ Tri phủ đại nhân oán độc nói.
“Từ lúc ta mới chỉ là đứa trẻ, Thái hậu
ngày ngày rủ rỉ bên tai nói ta là dòng máu ti tiện thấp hèn. Rằng ta không phải
dòng dõi hoàng thất, rằng cha mẹ ta vì đánh đổi quyền lực mà vứt ta cho bà ấy,
rằng các người đã có thiên nữ mệnh quý tựa tiên, còn ta là thứ họ không cần.”
Hắn tức giận lớn tiếng chất vấn.
“Rõ ràng cùng một mẹ sinh ra, tại sao
nó được chúng nhân tôn là thiên nữ, được các người yêu thương đến mạng cũng chẳng
cần. Mà ta thì sao, các người không quan tâm, các người vứt ta cho bà điên đó.
Quân vương mạnh mẽ hất đổ bàn ăn, rau
dưa thịt cá rơi đầy đất, hắn lại chẳng để ý cứ thế dẫm lên. Cô đơn lạc lõng nhìn
vô định.
“Mỗi ngày ta đều phải đọc thật nhiều
sách viết thật nhiều chữ, mỗi ngày đều phải luyện võ đến nỗi thân thể đau nhức
tím bầm, mỗi ngày đều phải thử rất nhiều chất độc khiến ta vô cùng đau đớn. Bà
ta nói, sẽ biến ta thành vũ khí mạnh nhất, thành quân cờ giúp bà ta đạt được đỉnh
cao quyền lực. Còn ông” . Hắn chỉ Lý thái phó. “Ông lúc nào cũng lải nhải bên tai đạo của bậc đế vương, trữ quân một nước cần lo cho lê dân trăm
họ. Nhưng nực cười là ta đâu được sinh ra trong hoàng thất, làm quái gì có tư cách
bước lên ngôi vua”.
Hắn chầm chậm dạo bước khắp phòng, bắt
đầu tao nhã hất đổ từng món đồ trên kệ.
“Thái hậu dùng tính mạng của các người
uy hiếp ta, rằng nếu ta không nghe lời sẽ giết chết các người. Nếu ta không làm
theo những gì bà ấy muốn sẽ nói ra việc các người dùng con mình hoán đổi hoàng
tự khiến tất cả cùng chết. Ta buộc mình im lặng suốt bao năm, nhưng bà điên đó
ngày càng quá quắt. Bà điên đó bắt ta giết người. Năm tuổi đã bắt ta giết người.
Các ngươi có biết không. Hôm ấy ta cầm con dao nhỏ, dưới sự thúc ép của bà
ta từng nhát đâm chết một cung nữ chỉ vì nàng lén mang bánh cho ta ăn.”
Hắn nhìn hai tay mình tự thấy ghê tởm cùng
kinh hãi nhớ lại.
“Tay ta dính đầy máu, quần áo dính máu,
mặt cũng dính máu. Cô cung nữ nhỏ xác đã bị ta đâm thành tổ ong mà mắt vẫn mở
trừng trừng. Đêm nào ta cũng gặp ác mộng, mơ thấy nàng hiện về bóp cổ đòi ta trả
mạng”.
Quân vương biểu cảm chai sạn, lại bắt
đầu hất đổ đồ vật
“Từ đó thỉnh thoảng bà ta sẽ mang vài người tới mật cung cho ta giết, dần dần số lượng ngày
một tăng, đến cả mấy đại trung thần cũng chết trong tay ta... Không những thế,
công chúa hoàng tử mới sinh trong cung đều do ta bóp chết. Bà ta nói rằng, mình
không thể sinh đẻ thì nữ nhân khắp thế gian này đừng hòng có con. Mới mười tuổi,
mạng người ta giết đã lên đến con số hàng trăm”.
Một vài bình gốm rơi xuống vỡ tan, chất
lỏng bên trong chảy ra bốn phía, mùi dầu đèn bốc lên gay mũi.
“Ta chịu bao đau đớn hành hạ, vẫn luôn
vững tin lời Thái hậu nói hoàn toàn do mụ bịa đặt. Bởi mụ ta độc ác như vậy, nhỡ mụ nói không thật thì sao. Nhỡ đâu năm xưa không phải các người đánh đổi ta vì
quyền lực, nhỡ đâu cũng giống ta bị mụ uy hiếp thì sao… Sau khi đăng cơ, ta dần
khống chế triều chính. Lợi dụng việc Thái hậu thanh trừng phe cánh cũng ngầm cắt
đứt thế lực của mụ đàn bà độc ác ấy. Ta luôn chờ đợi một ngày có thể không còn
bị ai giám sát mà đường đường chính chính tuyên triệu các người vào cung làm rõ
sự tình, nhận lại song thân. Nhưng các người lại khiến ta triệt
để tuyệt vọng”.
Hắn vuốt ve hình vẽ trên ngọn đèn lồng
xinh đẹp, ánh mắt dần tàn nhẫn.
“Ta đã đăng cơ, có nghĩa là con bé
kia sẽ trở thành hoàng hậu. Các người lo sợ chúng ta loạn luân mới sống chết chạy
khỏi kinh thành đúng không? Vì nó các người không tiếc khi quân phạm thượng, quyền
lực chẳng màng, một lần nữa lựa chọn vứt bỏ ta đúng không? Tại sao thế. Nó có
quyền lớn lên bình an khỏe mạnh, còn ta đáng phải chịu đau đớn giày vò à. Vậy
ta nín nhịn bao năm vì cái gì, vì cái gì.”
Hắn điên cuồng hét lớn bắt đầu cấu xé
bản thân. Tri phủ phu nhân vừa bò vừa chạy
khóc lóc xông đến ngăn hắn lại. Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của người mẹ mình
ngày đêm mong nhớ, hắn ôm bà vào lòng thở ra.
“Đau đớn của ta, oán hận của ta. Hôm
nay cùng chết đi”.
Rồi nâng ta gạt nhẹ cho đèn lồng đổ
xuống, ngọn lửa bắt vào dầu đèn bị đổ dưới đất, lan ra.
Hắn cười cuồng dại.
“Ha Ha Ha Ha… chẳng phải các người yêu
nó lắm sao, bảo vệ nó à. Ta sẽ để nó làm tội nhân thiên cổ, để nó biết tất cả các
người vì nó mà chết, để nó sống trong dằn vặt suốt đời”.
Lửa đỏ nhanh chóng nuốt trọn căn nhà.
Quân lính cùng nội thị bên ngoài lại chẳng hề có ý định dập lửa, xem ra đã sớm được
dặn dò từ trước. Phủ đệ tri phủ Giáng châu cứ thế cháy thành tro trước ánh mắt
bao người.
Trước || Tiếp
Nhận xét
Đăng nhận xét