Phiên ngoại: Cây đại thụ và bà lão chặt cây
Anh đứng lên sắp xếp lại mớ sách vở mà tụi nhỏ
vứt lăn lóc trong góc nhà nhẹ lắc đầu. Trẻ con bây giờ sướng thật, hết ăn rồi
ngủ, ngủ rồi chơi, chơi xong bày ra đó cho anh dọn. Một cái cây như anh, không
ngờ một ngày trở thành người giữ trẻ. Anh liếc nhìn chân thân cành lá xum xuê ở
góc vườn, vài nhóc tỳ đang chơi đuổi bắt gần đó, có đứa vì bất cẩn vấp phải rễ
cây mà ngã nhào khóc trú tréo. Anh giật mình, hình như rễ mọc hơi dài thì phải,
thôi để tối nay thu bớt lại một chút, lũ trẻ cũng không vấp ngã nữa.
Khi anh lật đật chạy ra đã có vài đứa lớn đỡ
thằng bé dậy, đang phủi bụi cho nó. Anh giả vờ hỏi:
- Làm sao thế?
Thằng bé mới nín khóc một chút, đôi mắt còn
ướt nhèm vừa thấy anh đến liền nhào vào lòng anh gào to hơn lúc nãy tiện thể chùi
hết nước mũi lên áo sơ mi trắng của anh:
- Ba Thanh, cái cây này bắt nạt con, ba đánh
nó, đánh nó.
Anh có chút bất lực. Ba không dám tự đánh
chính mình đâu con ạ, ba đâu phải kiểu tự ngược đãi bản thân. Anh bế nó trên
tay, dỗ ngọt rồi mang nó vào nhà đi tắm không quên nói với lại phía sau.
- Các con cũng vào nhà đi, đến giờ cơm rồi.
Lũ trẻ nhao nhao vâng dạ. Anh trao thằng bé
cho một cô nuôi, dặn dò cô ấy thật kỹ rằng khi tắm phải xem nó bầm những chỗ
nào mà bôi thuốc xong mới yên tâm quay lại phòng làm công việc còn giang dở.
Đây là một cô nhi viện. Vài chục năm trước
chiến tranh kết thúc, trẻ con mồ côi cha mẹ thật nhiều lắm. Vì không có kinh
phí, người ta tận dụng cái bãi tha ma cũ để xây lên cô nhi viện này, chân thân
anh ở gần đó cũng được tiện thể cho vào làm đẹp khuôn viên. Lúc anh tỉnh lại
sau giấc ngủ dài nhìn thấy mọi thứ xung quanh thay đổi, anh ngạc nhiên lắm. Nhớ
đến ngôi mộ cũ của cô ngày trước, anh hốt hoảng tìm kiếm, may quá, nhờ có kết
giới của anh mà thứ trong mộ không tổn hao gì.
Vào khoảng gần hai trăm năm trước, khi cô tan
biến như một làn gió trước mắt anh, những tưởng thế giới mà cô cố gắng mở ra vì
anh đã hoàn toàn sụp đổ, tưởng lúc đó lòng anh cũng chết theo cô rồi. Tuy
nhiên, trên đời này thật sự có cái gọi là phép màu, anh nắm được một tia hi
vọng cứu cô sống lại. Người dạy cô vu thuật đến tìm anh, nói cho anh cách hồi
sinh cô. Thì ra, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tính toán của bà ta, từ dạy cô
cấm thuật đến cái chết của cô và sự đau khổ mà anh đang chịu đựng.
Bà làm thế chỉ vì một đoạn lõi thần mộc, nói
chính xác là một khúc xương sống của anh. Bà ta có một đứa con trai đã chết
nhiều năm, bà muốn hồi sinh hắn, nhưng nhục thân không còn. Nghe nói chỉ cần có
một đoạn lõi thần mộc, dùng nó để khắc hình nhân, lại dùng máu huyết của người
chết hạ ngải rồi nuôi dưỡng trong bào thai, mượn xác thịt bào thai chín tháng
mười ngày sau kẻ đó sẽ được tái sinh mang hoàn toàn hình dáng và kí ức kiếp
trước, hơn nữa vì có linh lực thần mộc sẽ sống lâu trường thọ. Cấm thuật này
vốn cũng nghịch thiên, bà không thể thực hiện hai phép nghịch thiên cùng lúc,
vì vậy bà lợi dụng cô thay bà làm phép thứ nhất "Thổi linh hóa hình".
Hóa ra bà cũng tới nơi này đã lâu, theo dõi
anh mấy năm ròng, cũng nhìn thấy tình thương mà anh dành cho con bé. Bà biết
anh sẽ đau khổ, sẽ vì con bé năm xưa mà chấp nhận điều kiện trao đổi của bà:
Anh cho bà mộc cốt, bà cho anh cấm thuật. Bởi vì anh không còn đường nào để đi
nữa, bởi vì đây là cách duy nhất để cô trở lại thế gian này. Nghe xong, anh
cười man dại. Con người vốn là động vật ích kỷ, câu chuyện bi ai này cũng từ
một tia ích kỷ mà thành. Bà nói đúng, anh không có lựa chọn, anh đồng ý đổi.
Anh cũng không hận bà, vì bà làm vậy xuất phát từ tình thương dành cho đứa con của
mình thôi. Hơn nữa, rồi bà cũng giống như cô, tan biến vào
không khí bởi nghịch lại ý trời. Với lại nếu không có bà có lẽ anh sẽ
chẳng bao giờ gặp lại bé con ấy nữa chẳng bao giờ được nhìn thấy nụ cười xinh
đẹp cuối cùng của cô.
Được mộc cốt, bà bỏ đi, anh làm theo cấm thuật
rút cốt khắc tượng, tạo ra hình nhân giống hệt cô. Anh không tìm thai phụ dưỡng
hồn mà nuôi trong chính nhục thân vừa chết của cô vì hồn cô đã vỡ nát, nếu
không dùng nhục thân để gọi những mảnh vỡ quay về thì có hồi sinh cô cũng chỉ
là cái xác. Nghịch thiên phải chịu phạt, anh không phải người, không cần hồn
phi phách tán nhưng vẫn bị sét đánh một ngày một đêm. Anh chịu thương nặng,
cộng thêm mất đi hai đoạn mộc cốt nên ngủ vùi trăm năm. Trăm năm sau tỉnh lại
chính là ở trong này.
Có tiếng gõ cửa phòng, anh nhẹ hỏi:
- Ai đấy.
Lão viện trưởng già vào nói:
- Này cậu Thanh, bên toàn án có gọi điện về
trường hợp hơn ba năm trước, mẹ con bé bị tử hình rồi, họ bảo chúng ta qua đón
nó về.
Anh giật mình đánh rơi quyển sách trên tay.
Hơn ba năm trước có việc đi qua tòa án anh tình cờ gặp một nữ phạm nhân vì bị
người yêu ngoại tình rồi vứt bỏ nên đã giết anh ta rất man rợ. Tòa kết án hành
vi man rợ không còn tính người sẽ bị tử hình sau đó. Cô gái ấy còn trẻ lắm,
gương mặt non nớt chưa trải sự đời giờ dại ra như cái xác không hồn, mặc tòa
phán quyết, chỉ có khuôn miệng hơi mấp máy và đôi tay vỗ nhẹ vào bụng kia là
chứng minh cô còn sống. Cô đang hát.. Một bài hát ru. Anh dùng linh nhãn nhìn
ra, cái thai trong bụng cô đã chết rồi. Tối đó, anh đến tìm cô, cho cô một phép
màu cứu sống đứa con của cô. Cô đồng ý. Bởi thế, anh cấy tượng mộc vào bào
thai, thổi chút linh khí cho nó sống trở lại, đây cũng là bước cuối cùng để hồi
sinh.
Cô tử tù ấy ngày hôm sau được phát hiện đã có
thai, luật pháp khoan hồng cho phép cô an toàn sinh con cho tới khi em bé được
ba tuổi mới phải thụ án. Anh liên hệ với trại giam làm thủ tục giám hộ cho em
bé để sau này mang về viện mồ côi nuôi dưỡng. Đến hôm nay đã mãn hạn ba năm,
nên đi đón bé con của anh về thôi.
Hai trăm năm, cuối cùng anh cũng đợi được
người con gái ấy rồi.
Lời của người kể chuyện:
Lúc đầu không định viết phiên ngoại, bỗng nhớ
đến câu chuyện vài năm trước bịa ra để kể cho bạn thân nghe. Bạn thân còn bám
lấy mấy ngày hỏi kết quả, lại thấy câu chuyện phía trên thích hợp làm tiền
truyện nên mới viết ra phiên ngoại này.
Những bạn không thích phiên ngoại có thể không
đọc.
phần 3
Nhận xét
Đăng nhận xét