Chương 8:
Gặp người ở cõi mộng mơ
Thiếu nữ pha trà bày điểm tâm lên
đĩa, đoan trang bê sang đình nghỉ mát. Cha nàng tri phủ Giáng Châu đang cùng bạn
hữu đánh cờ đàm đạo nơi đó. Cẩn thận châm trà vào chén, nàng liếc thấy thế cục trên
bàn cờ, lại nhìn vẻ lúng túng của cha châm chọc.
“Cha ơi, nước đi tiếp theo người đặt
sai chỗ, cả bàn cờ sẽ rơi vào tử lộ đấy nhé”.
“Con bớt bớt lại, ta cũng đang cố gắng
suy tính thiệt hơn đây thôi. Có giỏi thì con hạ quân xe này cho ta đi”.
Tri phủ đại nhân xấu hổ nói lẫy, đứa
con gái này của ông tuy tài đức giỏi giang được chúng nhân ca ngợi, nhưng giỏi
nhất vẫn là châm chọc ông, chả để lại cho ông chút mặt mũi nào. Vị khách đối
diện vui vẻ khi người gặp họa.
“Lão đầu này, bao nhiêu năm không gặp
vẫn bị con gái cười nhạo à. Cẩm Nhu tới đây, cháu hạ nước cờ thử xem. Ta cũng
muốn biết, học trò của ta sau khi học nghệ thành tài đã đạt đến trình độ nào rồi”.
Khách nhân họ Lý vốn là thái phó dạy
học trong cung. Trước lúc cha nhận chức tri phủ Giáng Châu, gia đình nàng còn sinh
sống tại kinh thành, Lý thái sư chính là người thầy đầu tiên dạy nàng thi thư đạt
lễ. Nàng cũng vì thế mà kính ông như cha chú trong nhà, đối với ông cũng không
cần quá giữ khuôn phép. Cẩm Nhu tinh nghịch nhét cây quạt nan vào tay cha, hạ xuống
quân cờ ông đắn đo đã lâu, bàn cờ từ tử cục nhìn ra một đường sinh cơ.
Lý thái phó và cha tấm tắc khen nàng
hết lời, nhưng chỉ một lúc sau lại thành tự khen mình. Người thì tự kiêu vì con
gái thông minh, người lại tự mãn khi dạy ra trò giỏi, cuối cùng cãi nhau đến mất
cả phong phạm. Nàng lắc đầu chán nản, tràng cảnh này khi bé nàng đã thấy không
biết bao nhiêu lần, lẽ nào tri kỷ lâu năm của nhau đều như vậy. Nghĩ tới, nếu
nàng cũng có tri kỷ, người đó sẽ trông thế nào, hành xử ra sao, liệu tình bạn của
các nàng có được như cha cùng thái phó? Đầu bỗng hiện lên hình dáng vị khách thần
bí nọ, trong lòng trăm ngàn nghi vấn không rõ. Sao người nọ lại xuất
hiện trong viện của nàng, sao lại tỏ ra thân thiết như đã biết nàng từ lâu.
Nàng đã dò hỏi mọi người. Hôm đó không
cho khách nhân nào tới phủ bái phỏng, càng không thấy kẻ lạ mặt ra vào. Vậy người
nọ là ai, đến từ đâu. Mấy ngày tiếp theo nàng luôn cố nhớ lại, có phải người
nọ mình từng gặp qua hay từng có giao tình mà bản thân vô tâm quên mất, nhưng đều không phải. Từ
cách người nọ đối xử với nàng, chắc là không hề ác ý, ngược lại nhiều hơn ôn
nhu và nuông chiều. Bởi vậy đối với câu cuối người nọ hứa sẽ còn tới nữa, nàng đâm ra chờ mong. Nếu được gặp lại một lần thì tốt quá, nàng nhất định phải hỏi rõ nguồn cơn.
“Ta nói cho ông biết, cái tính khí của
ông mãi chẳng thay đổi chút nào, đợi qua vài ngày nữa Quân vương đi tuần tới
đây, để xem ông làm sao ứng phó”.
Hai lão đầu cãi nhau không ai nhường
ai, rốt cuộc lôi chính vụ ra để chuyển chủ đề. Tri phủ đại nhân bất ngờ hoảng hốt lệnh con gái lui chân. Thiếu nữ hiểu ra, chuyện công vụ thân nữ nhi không được phép can dự, liền thi lễ cáo từ. Đợi con gái đi
xa, tri phủ đại nhân mới sốt ruột hỏi.
“Ông nói thật chứ, rõ ràng ta nghe Quân
vương đi tuần phương bắc, sao đột ngột vòng xuống phía này. Đường đi cũng đối
nghịch nhau.”
“Chuyện trong đó ta nghĩ ông cẩn thận
xét lại là hiểu nguyên nhân. Năm xưa vì lý gì ông rời khỏi kinh thành”.
Tri phủ đại nhân bất lực ôm đầu không
hiểu.
“Lời tiên tri Tinh giám tính ra
năm đó cũng chỉ có ta với ông biết. Ngay khi quốc sư đột ngột qua đời, ta đã
xóa hết chứng cứ xin chuyển đi xa, không thể nào Hoàng thất truy ra được”.
“Ông thật ngây thơ,
Hoàng thất đâu đâu cũng có tai mắt, chút chuyện trong Tinh giám dấu mãi được
sao. Còn về vì sao Quân vương lại chọn thời điểm này, chắc là thời gian ứng kiếp
đã đến. Ta đến cũng muốn báo cho ông biết để kịp thời ứng phó. Tội khi
quân không đùa được đâu, nếu là mệnh của Cẩm Nhu thì không tránh khỏi. Từ nhỏ
con bé đã có tư chất hơn người, lên làm hoàng hậu ta tin nó sẽ tạo phúc cho
bách tính. Ta cũng coi nó như con gái mình, tai kiếp sắp tới dẫu có là gì nhất
định ta sẽ đứng ra cùng ông gánh vác”.
Tri phủ nghe được những
lời bộc bạch chân thành của bạn hữu, chẳng những không nguôi ngoai ngược lại buồn
khổ vô cùng... Lời tiên tri năm đó nhìn bên ngoài có vẻ vô cùng may mắn, nhưng
những kẻ tâm cơ sẽ không nghĩ như vậy. Gì mà ‘Thiên nữ có mệnh phượng hoàng,
sánh ngang cửu ngũ’ đây chẳng phải nói sau này nó sẽ cướp ngôi vua sao. Rồi còn
‘Ngày sau chết vì bách tính’ là tạo phúc mà chết hay tạo nghiệp mà chết. Gần tứ
tuần ông mới có một đứa con gái, lại mang mệnh họa quốc ương dân.
Nhiều năm qua ông làm
con rùa rụt cổ ngày ngày sống trong lo âu sợ hãi. Hoàng thất đứng đầu đất nước,
nắm trong tay quyền lực tối cao. Không cần biết con ông mệnh phượng hoàng
hay mệnh họa quốc. Để không uy hiếp tới quyền lực của mình, họ sẽ không ngần ngại hoặc công khai hoặc âm thầm thủ tiêu nó. Những tưởng rời xa kinh đô, bỏ đi
tranh đoạt quyền lực, nữ nhi sẽ bình an trải qua một đời. Ngờ đâu số mạng định
sẵn không thể tránh khỏi, ứng kiếp sắp tới sợ rằng một ngày cả gia tộc sẽ vì đứa
con gái này mang tiếng oan mà chết mất thôi. Giờ đây ông phải làm sao, làm sao để
cứu nó, cứu cả gia tộc của mình…
…….
Trời lại bắt đầu nổi gió kéo mây. Cẩm
Nhu nhanh chân xách giỏ chạy vào trong đình tránh nắng giữa hồ. Lý thái phó nói
rằng sẽ ở lại nhà nàng vài hôm cho nên nàng định thu chút hạt sen, buổi tối sẽ
nấu chè đãi khách. Lúc đi trời hãy còn nắng, cớ gì mới đó mưa ngay. Thiếu nữ trong đình nhàn tản ngắm mưa, mưa ngâu không lớn nhưng rả rích lâu lắm mới tạnh,
có lẽ hôm nay không thể hái được đài sen đem về, thật uổng công đi một chuyến.
Ngồi lâu có chút buồn ngủ, nàng tựa lưng
và lan can nhắm mắt dưỡng thần. Cũng không rõ là mơ hay tỉnh nàng loáng thoáng
nghe tiếng ca từ xa truyền đến. Âm thanh lúc bổng lúc trầm bị tiếng mưa át đi lúc
có lúc không. Tiếng ca vừa dứt nàng cũng chớp chớp mắt tỉnh lại, bỗng thấy hình
bóng người thần bí hôm trước thấp thoáng giữ hồ. Nàng ngạc nhiên nhìn kỹ, lúc nhắm mắt dưỡng thần, xung quanh vắng lặng chẳng thấy ai, mở mắt ra người nọ đã ở
đó từ bao giờ.
Khách vẫn mặc áo màu thiên thanh, tay
cầm ô tán rộng, chân đạp bè trúc rẽ nước tới gần, dẫu lẫn trong màn mưa nhưng không hề mất đi vẻ thanh tao thoát tục. Khách bước vào trong đình xách
theo một gù đầy cả hoa sen, đài sen và ngó. Phủ đi bụi mưa bám trên tay áo rất
tự nhiên mà ngồi xuống cạnh nàng, Cẩm Nhu ngơ ngác hồi thần đứng lên thi lễ.
“Quý nhân hữu lễ, tiểu nữ có lời chào.
Dám hỏi người tên họ là chi sao như thân thuộc với ta đến vậy”
Chưa nói hết câu, khách nhân đã nắm
tay kéo nàng ngồi xuống.
“Hôm nay cô tới hồ sen, đoán rằng muốn
thu chút nguyên liệu nấu nướng nên ta đặc biệt chọn đầy gùi kia, chẳng hay hợp ý
cô không”.
Nàng ý tứ gỡ tay người nọ, lại kéo xa
khoảng cách. Thanh nhã trả lời rằng.
“Tạ quý nhân tương hỗ, vẫn mạn phép mời
người trả lời câu hỏi của ta”.
Khách hơi lắc đầu buồn bã.
“Vẫn biết kết quả là thế, nhưng ta chưa
từng thôi mong chờ”.
Cẩm Nhu nghi hoặc nhìn người nọ, đang
ngẫm xem lời người ấy có nghĩa gì, lại bị người nọ mạnh mẽ kéo vào trong lòng. Mùi
hương hoa thoang thoảng nhẹ lướt qua cánh mũi, vòng tay vừa ấm áp vừa xa lạ dịu
dàng ôm lấy nàng, lòng nàng dâng lên cảm xúc thân thiết không rõ. Cùng với khung cảnh mưa bụi bay bay hai người trong đình nửa ôm nửa kéo dựa sát gần nhau khiến nàng như lạc vào trong cõi
mộng. Khách tháo mặt nạ, đối diện đôi mắt long lanh của nàng nói.
“Lần đầu gặp gỡ. Ta tên là Linh.”
Cẩm Nhu kinh hãi. Người này… thế mà có
gương mặt giống nàng
Trước | Tiếp
Nhận xét
Đăng nhận xét