Chương 9: Cho ta được cạnh bên nàng
Cẩm Nhu ngắm nhìn dáng vẻ chăm chú bóc hạt sen của người nọ. Từng
hạt từng hạt trong đài sen xanh thẫm được tách ra lại bị đôi tay thon dài xinh đẹp
từ tốn lột vỏ. Người cứ chậm rãi bóc như thế, thời gian trôi đi chẳng mấy chốc
xác đài trên bàn đã chất cao thành ngọn núi nhỏ. Nàng không nhịn được nói.
“Người vẫn không định trả lời câu hỏi của em sao.”
Thần đế dừng tay nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Ta trả lời rồi, ta tên là Linh. Cô quên nhanh thế”.
Nhìn gương mặt giống mình y đúc, nhưng lại thoát tục hơn mấy
phần khiến lòng người say đắm. Cẩm Nhu bối rối cuối đầu.
“Không phải, ý em là… Người quen biết em sao. Là người thân của
em hay anh chị em trong nhà. Gương mặt người rất giống em, liệu chúng ta có phải
ruột thịt. Từ lần đầu tiên gặp người trong biệt viện, em đã luôn tự hỏi. ‘Người
là ai mà đối xử với em dịu dàng đến vậy’.”
Thần khẽ vuốt sợi tóc mai rơi bên gò má của nàng, ghé vào tai
nàng nói nhỏ.
“Nếu ta nói rằng, ta chính là cô, liệu cô có tin không?”
Thiếu nữ gương mặt ửng hồng vội vã quay đi.
“Em, em không tin. Người đừng làm thế, em thật muốn biết lý
do mà. Người không nói rõ, cứ giống như đang trêu đùa em vậy”.
Thần đế gỡ ra hạt sen trắng nõn thơm ngon, dịu dàng đút cho
thiếu nữ. đợi nàng há miệng nhận lấy mới thong thả trả lời.
“Xuất thân của ta là điều bí mật. Ta chỉ có thể trả lời rằng,
ta là người thân cận nhất của cô. Còn cô là một phần của ta. Cô muốn đi đâu, ta
đưa cô đi đó, cô muốn thứ gì ta sẽ mang
đến cho cô. Chăm sóc cô. Chiếu cố cô cho tới khi cô lìa đời”.
Cẩm Nhu sửng sốt. Nàng là một phần của người nọ, người nọ lại
thân cận nhất với nàng đây chẳng phải cách nói ám chỉ song thai sao. Nếu không,
việc hai người giống nhau đâu thể giải thích. Nhưng cha mẹ chỉ có một đứa con là
nàng. Làm sao, làm sao lại… Khoan đã. Hình như có điều không đúng.
Trong nhà, cha là người yêu thương nàng nhất. Còn mẹ, bà luôn
lạnh lùng nghiêm khắc, cũng rất ít bế bồng hay trò chuyện cùng nàng. Nàng luôn
nghĩ do mẹ muốn giữ phong thái quý phụ của phu nhân nhà quan mới thế, mà nay
sau khi gặp người nọ nàng bỗng thấy nghi ngờ. Sự xa cách của mẹ có phải có nguyên
nhân không. Nhưng nguyên nhân là gì, liệu có giống như nàng suy đoán. Người nọ
nhất định không chịu nói rõ, vậy thì nàng phải dò hỏi chỗ mẹ thử xem.
“Vậy lâu nay người vẫn luôn dõi theo em sao. Từ bao giờ thế. Hiện
tại người đang dừng chân chốn nào”.
Thần đế cười nhẹ. “Cô hỏi thật nhiều”.
Thiếu nữ lại bối rối lần nữa. Không hiểu sao đứng trước mặt
người, nàng chẳng thể nào bình tĩnh. Vẫn luôn được khen là tài nữ phong thái
đoan trang, đã bao giờ nàng thấy mình luống cuống thế này đâu chứ. Chắc là vì
người quá thoát tục đó thôi, khiến chúng nhân đối diện tự thấy hổ thẹn không xứng
tiếp lời.
“Nhưng không biết người ở nơi đâu, nếu muốn gặp người em phải
làm thế nào”.
“Cứ gọi tên ta. Cho dù xa xôi vạn dặm ta cũng lập tức tới cạnh
nàng… Được rồi, hạt sen ta đã bóc xong trời cũng không còn sớm. Về thôi kẻo người nhà lo lắng”.
Thần đế đeo lên gùi sen, mở ra chiếc ô tán rộng, dắt tay nàng
bước vào màn mưa. Hai người sóng vai mà đi, thỉnh thoảng nhìn nhau thì kẻ dịu
dàng, người e lệ. Chẳng mấy chốc đã về tới phủ doãn Giáng Châu, Thần đế đưa gùi
sen cho gia đinh gác cổng, vẫy tay cáo biệt nàng. Thiếu nữ cũng cuối người đáp
lễ rồi vui vẻ bước vào trong phủ.
…..
Tin tức Quân vương sẽ tới Giáng châu tuần thú nhanh chóng lan
khắp nơi. Ai ai cũng vui mừng khôn xiết. Việc được Quân vương ghé thăm là vinh
hạnh mà cả một đời chưa chắc gặp được một lần. Thương nhân buôn bán lại lợi dụng
dịp này để nâng cao tiêu thụ hàng hóa. Quân vương ghé thăm, khuê tú chắc chắn sẽ
may nhiều đồ mới. Không ít kẻ mong dịp này một bước lên tiên, chỉ cần được quân
vương để mắt thì từ chim sẻ biến thành phượng hoàng không phải là điều không thể.
Các mặt hàng son phấn, lụa, chè, thuốc lượng bán ra bằng một nửa giá trị hàng năm.
Hay như vật phẩm lạ mắt cũng xuất hiện đầy trên kệ của mấy tiệm đá quý tài bảo.
Quan lại hay phú hộ luôn yếu thích mấy thứ này, sẽ mua về làm quà biếu xén. Hiếm
có dịp tiếp xúc với nhiều quan cao quyền trọng, tranh thủ cho bản thân bao nhiêu
hay bấy nhiêu, danh lợi trong đó không nói cũng hiểu. Nhờ Cẩm Nhu giúp sức, mấy
của hàng của Ôn Ngọc cũng thu lời không ít do nắm bắt tốt thị trường. Có thể nói,
sự kiện Quân vương tuần thú đã mang đến rất nhiều phát đạt và thịnh vượng cho một
vùng, người người nhà nhà giăng đèn kết hoa không khí hân hoan tràn ngập phố phường.
Ngược lại, trong Phủ doãn Tri phủ đứng đầu cả vùng đang vô cùng
rối loạn. Đã mấy ngày rồi cả nhà Cẩm Nhu chưa có bữa cơm chung nào. Tri phủ đại
nhân cùng Lý thái phó luôn ở thư phòng mật đàm, thỉnh thoảng ra ngoài, ngài lại
ban vài sắc lệnh khó hiểu. Ví như cắt cử thêm lính canh phòng phủ doãn hay đuổi
bớt một nửa người làm. Phủ doãn vốn chẳng có mấy kẻ hầu, đuổi bớt một nửa cả phủ
như gần như trống không. Càng kỳ lạ hơn, Tri phủ đại nhân còn gửi bái thiếp thúc
dục Ôn Ngọc sớm ngày rước nàng qua cửa. Thay vì quét dọn phủ doãn nghênh giá, ông
lại sai người trang hoàng nhà cửa chuẩn bị đưa dâu, còn chuyển bị thêm mười mấy
xe hành lý để sẵn góc sân nói là của hồi môn cho tiểu thư nữa…
Vốn thích thanh tịnh, không quá quan tâm tới việc trong phủ, nhưng
hành động lạ lùng của ông khiến Tri phủ phu nhân không thể ngồi im được. Bà vác
gậy xông vào thư phòng của Tri phủ đại nhân quát lớn.
“Lão đầu kia, ông trốn mãi trong này làm cái quái gì thế hả.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà không cho tôi biết, lại dám tự mình quyết định.
Ông muốn lên trời đấy à. Đừng tưởng bà đây không hỏi là được nước làm càn nhé.”
Vừa nói, bà vừa vác gậy đuổi đánh ông chạy khắp phòng. Tri phủ
đại nhân sợ hãi núp sau Lý thái phó luôn miệng giải thích, bà lại một mực không
nghe. Làm vợ chồng mấy chục năm, bà thừa hiểu ông nghĩ cái gì. Mấy lời kiểu như
muốn chuẩn bị nghênh giá thật tốt, gả con gái sớm chỉ để nhà bớt chuyện toàn là
cái cớ mà thôi. Tri phủ đại nhân chạy mệt, bị đánh cho mấy gậy đành phải nói thật.
Dù sao bà cũng là mẹ Cẩm Nhu, việc của nó bà cũng có quyền được biết. Ông bắt đầu
thuật lại mọi chuyện cũng như nguyên nhân vì sao ông hành động kỳ lạ như thế mấy
ngày qua. Nghe xong, bà ngồi chết lặng trên ghế.
“Vậy là con bé có mệnh phượng hoàng. Ông sợ con bé họa quốc
hay sợ gia tộc bị nó liên lụy tan cửa nát nhà”.
Tri phủ đại nhân ngồi dưới đất khóc lóc.
“Tôi sợ cả hai. Để nó họa quốc là bất trung, để gia tộc mang tội
là bất hiếu. Nhưng tôi càng sợ hơn nữa nếu nó phải chết. Con gái tôi thương yêu,
nâng như nâng trứng trong lòng bàn tay suốt bao năm trời nay chỉ vì lời tiên
tri mà phải chết. Tôi chỉ mong con khôn lớn khỏe mạnh, lấy được người chồng tốt
làm một quý phụ hiền đức, sống hạnh phúc cả đời. Con gái ngoan của tôi, nó thông minh hiểu lễ, đoan trang
thanh nhã, xinh đẹp đáng yêu. Tôi không muốn nó chết, vạn lần không muốn nó chết.
Lý thái phó đi tới, vỗ lưng an ủi bạn già. Ông cũng buồn khổ
lắm, ông xem Cẩm Nhu như con gái trong nhà, nên mấy ngày qua mới nghĩ ra kế này.
Chỉ cần con bé gả đi, hoàng thất thấy không còn uy hiếp có lẽ sẽ tha mạng cho nó.
“Nên hai ông mới muốn đẩy nhanh hôn sự với nhà họ Ôn”.
“Đúng vậy”
“Thế hai ông có nghĩ đến, nếu hoàng thất vẫn muốn đuổi cùng
giết tận sẽ liên lụy cả Ôn gia không?”
Tri phủ phu nhân khôi phục vẻ cao ngạo lạnh lùng, từ trên ghế
nhìn xuống. Hai lão đầu có chút xấu hổ, việc này họ từng nghĩ qua nhưng cũng có
năm phần chắc hoàng thất không làm thế. Quân vương chỉ đi tuần thú tới đây thôi,
giết một nhà lương dân không có quan tịch không có tiền án sẽ gây hoang mang
trong dân chúng. Nhưng nếu ám sát trong đêm lại là chuyện khác. Cho nên hai người
đã lo liệu sau khi thành thân sẽ cho họ đi biệt tăm trước khi quân vương đến, đợi
sóng êm gió lặng lại đón trở về.
“Hai ông không cần phải làm gì cả. Con bé Cẩm Nhu chết hay không
thì ta không biết, nhưng nhà chúng ta sẽ không bị nó liên lụy đâu”.
Tri phủ đại nhân có chút giận dữ.
“Bà nói vớ vẩn cái gì vậy. Biết bao năm qua mẹ con bà không tình
cảm, cũng ít trò chuyện cùng nhau, nhưng thái độ như thế thì quá lắm. Bà là thân
mẫu, thấy con cái sắp vào chỗ chết mà thờ ơ vậy à”.
Tri phủ phu nhân nắm chặt tay vịn ghế, khăn lụa nhàu nát
trong tay.
“Việc đến nước này ta cũng chả dấu thêm nữa. Cái ngày thiên nữ
giáng trần nơi tầm long phúc địa ấy. Cái ngày mà ta được hoàng hậu mời vào cung
dự yến ấy. Đúng là ta đi lạc rồi hạ sinh tại ngự uyển bên cạnh hồ cửu long nhả
ngọc. Nhưng không phải ta sinh ra thiên nữ, ta đã sinh ra một đứa con trai.”
“Bà nói bà sinh ra con trai là thế nào”. Tri phủ đại nhân chồm
dậy kinh hãi hỏi vợ.
“Ông biết tại sao hoàng hậu lại mời ta vào cung không. Bởi vì
bà ta mang thai giả, bởi vì bà ấy chọn trúng con chúng ta làm hoàng tự. Cung yến
hôm đó, hoàng hậu thưởng cho ta một bát chè có trộn thêm thuốc ra thai lại sai
nội thị dẫn ta đi dạo, mục đích để ta tới chốn không người hạ sinh đứa bé. Kế
hoạch của họ ban đầu là ngụy tạo cho ta sinh ra thai chết. Lại sẽ vì hoàng hậu
cũng đang mang thai, sợ điềm không hay mà âm thầm ém xuống không cho phép truy
cứu nữa.
Lúc ta chuyển dạ, bên cạnh chỉ có một thị nữ già. Khi đứa con
sinh ra, ta chỉ kịp nhìn nó một lần liền bị bà ta nói là thai chết, không may mắn
nên bế đi mất. Nhưng ta vẫn kịp nhìn thấy trước ngực nó có một vết bớt màu đỏ.
Ngày sau có lần vào cung, gặp được hoàng tử đang chơi đùa bị rách áo, ta nhìn
thấy vết bớt ở ngực nó mới biết nó là con mình. Ông nghĩ xem, sao tự nhiên ta lại
dễ dàng đồng ý cùng ông chuyển đi, là lo cho con chúng ta. Nó sẽ làm hoàng đế,
nó không thể bị chúng ta vướng chân.”
Bà đứng dậy khí chất bỗng thay đổi như vương giả đứng trên vạn
người.
“Ta không quan tâm hai ông suy tính điều gì, nhưng tuyệt đối
không được làm ảnh hưởng đến hoàng vị của nó. Con trai ruột của ông sắp về rồi,
lo mà đón tiếp cho chu toàn đấy”.
Nói rồi bà cất bước rời khỏi thư phòng để mặc Tri phủ đại nhân
chết lặng ở đó. Ông không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Vị Quân vương
khiến ông ngày đêm lo sợ, vị Quân vương mà ông nghĩ sẽ vì quyền lực có thể giết
cả nhà ông, lại là đứa con trai ruột của ông đứa con ông mong ngóng nó được
sinh ra từng ngày từ khi còn trong bụng mẹ. Đứa con ấy nay đã đứng đầu thiên hạ,
người cha như ông lại chỉ là thần tử chạy trốn trong yếu hèn. Sắp tới gặp mặt, ông
sẽ dùng tư cách gì đối diện với nó đây.
Trước | Tiếp
Nhận xét
Đăng nhận xét