New Posts

Chương 18: Kế mẫu (Câu chuyện về cửu phách của Thần đế)

  Chương 18: Kế mẫu “Nghe nói hôm nay lão Trần lấy vợ mới.” “Hơn sáu mươi tuổi rồi còn lấy vợ mới, nhà nào không có mắt nhìn lại chịu gả con gái cho lão thế.” “Ài, con gái nhà nào đâu. Lão ấy lên trấn trên nhặt được một đứa ăn mày, chắc tầm mười tuổi thôi. Thế là dắt về làm vợ.” “Mười tuổi á. Đợi lúc con bé lớn chắc lão ta cũng sắp chết rồi.” Cả làng bàn tán xôn xao về mối hôn sự oái oăm của ông già gần bảy mươi với đứa bé mới mười tuổi.   Lão Trần nhà nghèo nhất thôn, ruộng cũng ít nhất, vậy nên gần năm mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ. Người vợ đầu tiên của lão cũng được nhặt về từ đám ăn mày. Người vợ này ở với lão mười mấy năm sinh cho lão tận năm người con, đến đứa cuối cùng thì khó sinh mà chết. Ruộng chỉ có vài sào, căn bản không đủ ăn, lão phải đi làm công trên trấn để kiếm đồng ra đồng vào. Giờ vợ chết rồi, con cái một lũ nheo nhóc, lão không đi làm công được. Lúa gạo thì sắp hết, ruộng vườn không ai chăm nom, nhà lão càng ngày càng khánh kiệt. Dân làng trêu...

Câu chuyện về chín phách của Thần đế || Chương 6: (Ngoại truyện 1 - Tính hướng của Thần) || Giáng Hoa

 

Phiên ngoại: Tính hướng của Thần


Từ lúc Thần đế quy hồi thần giới không còn thích lang thang khắp các động các phủ như trước nữa, cả ngày chỉ nằm trên cành cây Sa Hoa trong điện Chủ Thần ngắm phượng hoàng múa dưới sân. Chúng tiên, chúng thánh nhiều lần đến thăm hỏi, đều bị tiên nữ trong điện mời về. Cả giới thần bắt đầu suy đoán những chuyện ngài đã gặp phải ở chốn phàm gian.

Chín phách của Thần đầu nhập luân hồi, đã trải qua chín kiếp tổng cộng tám mươi mốt lần chuyển sinh nhưng tuyệt không ai tra được chút gì. Bản mạng tử vi không xuất hiện trong cung Ti Mệnh, ngày giờ tử vong không có trong sổ Nam Tào. Cho nên, một kiếp của chúng sinh ra ở đâu, gặp gỡ những ai, trải qua cố sự thế nào, chết năm bao nhiêu tuổi luôn là bí mật. Chư thần dành cả nghìn năm để đi tìm chín phách này vẫn tìm không ra là vì thế.

  Việc thu hồi chín phách cũng vô cùng gian nan. Đầu tiên Huỳnh nữ sẽ dùng thanh tâm hỏa mà nàng dẫn độ linh hồn năm xưa đốt lên một con đường mờ ảo nối tam hồn Thần đế với các linh phách của Ngài. Thần đế theo đường đó đi tới nơi linh phách ứng kiếp, đợi nó trải xong kiếp thứ mười thì thu hồi về. Đường này rất mỏng, không chịu nổi thần lực mênh mông của các thần quan, ngoài Thần đế ra không ai bước lên được. Cũng đúng thôi, đường vẽ cho cô hồn chứ có vẽ cho chư thần đâu mà… Cho nên, chư thần muốn theo nhìn trộm là điều không thể. Chuyện đã trải qua nơi hạ giới cũng chỉ ngài mới biết mà thôi.

Phượng hoàng múa đến lần thứ bao nhiêu không rõ. Quá mệt mỏi, nó mất hình tượng ngã ngồi dưới đất, oán hận nhìn Thần đế đang nằm sấp trên cành cây. Đành rằng nó là thần thú của cái vị tôn thượng kia, nhưng không có nghĩa Ngài có quyền ngược đãi nó chứ. Xuống Hạ giới chơi không thèm dẫn theo nó cũng thôi đi, mới về liền bắt nó múa cho xem. Múa liên tục mấy ngày nó sắp mệt chết rồi. Phượng hoàng dậm chân đứng dậy, cả thân mình bùng lửa đỏ, những sợi lông vũ lấp lánh kim quang. Lườm Thần đế một cái, nó liền hướng tập thú cung bay đi, chốc lát sau quắp theo con Bạch khổng tước về ném xuống sân. Phượng hoàng híp mắt nhìn Bạch khổng tước, uy áp bách điểu chi vương tràn ra bốn phía. Bạch khổng tước run sợ bắt đầu xòe đuôi.

Phượng hoàng hài lòng bay lên cành cao, cuộn tròn trên lưng Thần đế mà xem múa bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Thần đế vuốt vuốt lông nó, vuốt cả ra mấy đốm lửa. Lửa nhỏ rơi xuống sân như sao sa khiến con Bạch khổng tước bị nóng nhảy tán loạn. Ngài nhớ đến một đêm nọ nơi vùng biên giới, lửa cháy ngập trời, máu nhuộm đồng hoang, thây chất thành đống. Ngài dẫm lên từng mảnh thi thể vương vãi đầy đất, bước về phía cô gái nhỏ ngoan cường dẫu bị ngọn giáo xuyên qua tim vẫn vững vàng đứng thẳng. Cho đến lúc được Ngài đỡ xuống ôm vào lòng cũng chẳng than trách nửa lời. Cô bé dùng bàn tay đầy máu vuốt ve gương mặt ngài dịu dàng nói.

“Đừng sợ.”

“Ta không sợ”

Thần đế giúp cô lau đi vết máu trào ra nơi khóe miệng. Cô bé nắm tay ngài, dùng chút hơi tàn hỏi.

“Sao cậu quay lại.”

“Ta tới đón cô”

Như nghe được đáp án mình muốn, cô bé mỉm cười nhắm mắt.

“Ngốc quá”

Có thể giây phút đó, cô vẫn ngây thơ nghĩ rằng người bạn của mình không nỡ bỏ mình mà chạy trốn nên mới quay về. Lại chẳng hề hay biết mọi chuyện sảy ra đều là số mạng của cô. Còn cô, chỉ là linh phách của một vị thần đi lịch kiếp. Cho nên cuối cùng, đến chết vẫn mỉm cười hạnh phúc.

 Ngay khi sinh mạng kết thúc, cơ thể cô bé tan ra thành những vệt sáng lấp lánh nhập vào chân thân Thần đế. Ngài nâng tay đặt lên trái tim, cố gắng cảm nhận chút dấu tích còn sót lại của cô gái nhỏ ấy nhưng mãi vẫn không thấy gì. Cô gái bé nhỏ, hay cười, tính cách có phần cương liệt đó đã triệt để biến mất.

 Thần đế không biết mình ngồi ở đó bao lâu, cũng không biết mình về Thần giới từ lúc nào. Ngài từng kể cho cô nghe chuyện của thần giới, có cây sa hoa tỏa hương ngào ngạt, có phượng hoàng nhảy muá trong sân, có tiên ngư bơi lội dưới hồ, có dã phong lưng cõng đầy nhưỡng mật. Mỗi lần nghe chuyện, cô bé đều ha ha cười lớn, rồi xoa đầu ngài  chân thành mà nói: Thật muốn nhìn thấy thế giới ngốc nghếch nhưng tươi đẹp của cậu một lần”

Giờ đây, ngài dẫn cô đi ngắm nhìn thế giới đó, không biết cô có vui không?

Anh Thảo thần biết Thần đế chịu cú sốc lớn nên vẫn luôn ở bên săn sóc nhiều ngày. Hạ giới từ khi ngài ngủ say một nghìn năm trước đã không còn thái bình nữa, chiến hỏa, thiên tai, dịch bệnh dần dần nổ ra khắp nơi, các vị thần quan khác tận lực bổ cứu nhưng vĩnh viễn không bằng ngài cai trị. Bởi vậy khi ngài xuống trần, Anh Thảo thần đã lo lắng rất lâu. Hạ giới loạn như vậy, gặp phải vài biến cố là chuyện không thể tránh. Anh Thảo Thần không có cách nào an ủi, đành gọi Huỳnh nữ đến bầu bạn cùng ngài.

Khi Huỳnh nữ tìm thấy ngài, Thần đế đang ở bên hồ ngắm tiên ngư, chân nhỏ trong nước để mặc cá tôm đùa giỡn, miệng ngâm nga một bài ca dao không rõ. Nàng nhẹ nhàng ngồi cạnh, cũng thả chân xuống hồ đong đưa cảm nhận tiên thủy mát lành.

“ Bài hát thật hay, ngài học được lúc ở hạ giới sao?” Huỳnh nữ vu vơ hỏi.

“Ừ, là Hoan dạy cho ta”.

“Hoan là ai?”

“Phách thứ nhất của ta.”

 Huỳnh nữ mơ hồ hiểu ra, có lẽ trong thời ngài ở cạnh linh phách đã nảy sinh tình cảm khó bỏ với nó nên khi nó không còn mới buồn bã nhường này. “Ngài kể ta nghe được không”

Thần đế bắt đầu kể, về lần gặp gỡ đầu tiên, về những lúc hai đứa cãi nhau, càng nhiều hơn là những quan tâm yêu chiều mà Hoan dành cho ngài. Chứng kiến thân xác cô tan ra, nhập vào linh hồn mình, lòng ngài vô cùng khó chịu. Thần đế vẫn luôn cô đơn. Chư thần chư tiên ở đây đều xem ngài là đấng chí tôn mà kính ngưỡng, khó khăn lắm mới kết được một người bạn chân thành, lại tận mắt nhìn thấy người đó biến mất.

“Hoan không chết, cô bé chỉ hòa làm một với ngài thôi. Ngài là cô ấy, cô ấy là ngài. Vĩnh lạc đồng tâm, mãi không chia lìa”.

Huỳnh nữ nhẹ ôm ngài vào lòng vỗ về tấm lưng nhỏ, chợt nhận ra ngài lớn hơn rất nhiều, so với lúc mới tỉnh dậy thì bây giờ đã trông như đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi. Thần ma đại chiến năm ấy, đáng lẽ Thần đế đã vẫn lạc rồi, thần thể tan ra hòa cùng hỗn độn. Lúc Hồng đăng được đốt lên, ngài còn sót lại duy nhất một làn khói nhỏ. Dựa vào thần lực mênh mông của chúng thần thiêu đốt, dần dần mới luyện thành hình bào thai. Bào thai đó trong Hồng đăng tiếp tục lớn lên, lúc ngài tỉnh lại sau nghìn năm mới chỉ có hình hài đứa trẻ mười tuổi. Kiếp nạn lần này đối với ngài như một lần trùng sinh, mà thần lực tỷ lệ thuận với hình dáng sinh trưởng của ngài. Nay ngài đã từ đứa bé trở thành thiếu niên, xem ra sức mạnh phách thứ nhất mang về quả thật không ít.

Thần đế vùi sâu vào lòng Huỳnh nữ gật gật. Ngài biết chứ, biết  rằng Hoan vẫn ở đó, sâu trong linh thức của mình. Nhưng không được nhìn thấy cô bé, không nghe cô bé cười, không còn cô chải tóc, đút thức ăn ngài lại cảm thấy mất mát. Qua một lúc Thần đế ngẩng đầu lên hỏi.

“Huỳnh này, có một chuyện ta mãi không hiểu?”

“Chuyện gì?”

“Ở hạ giới phân ra nam nữ đực cái, vậy tính hướng là gì, vì sao ta không có?”

Huynh nữ lấy làm ngạc nhiên, ngài bắt đầu quan tâm tới chuyện vớ vẩn này từ bao giờ chứ, song vẫn kiên nhẫn trả lời.

“Nhân loại thú loại tuổi thọ ngắn, cần sinh sôi để duy trì nòi giống, phân ra đực cái để tiện việc sinh sản. Càng là giống gì sống lâu thì càng khó sinh sản, càng không phân tính hướng. Tiên loại yêu loại nghìn năm mới kết duyên, trăm năm mới xuất sinh một lần. Như thánh tử con của các thánh nhân, cả thất giới cửu loại cũng không quá bảy tám vị. Thần giới càng khỏi nói. Thần cách chủ yếu huyễn hóa từ hỗn độn, tuổi thọ trường tồn nên không phân tính hướng. Một vài thần cách có tính hướng là do phàm loại phi thăng mà lên nên có sẵn, hoặc do ý muốn của thần tự biến đổi mà ra. Ví như Anh Thảo Thần, nếu ngài ấy muốn cũng có thể trở thành thần quân, nhưng do quản việc sinh đẻ nên lựa chọn làm thần nữ.

  Đa số thần cách còn lại lựa chọn không huyễn hóa tính hướng vì cũng chẳng để làm gì. Đối với các thần mà nói nếu không phải để tiện giao tiếp trao đổi và xử lý công vụ, có khi đến cả thần thể họ cũng lười huyễn hóa ra. Ta từng thấy vài thần cách có thần thể là quả đào, hòn đá thậm chí chỉ là một đoạn âm khúc hay một đoàn ánh sáng. Sao ngài bỗng nhiên lại hỏi vấn đề này?”

“Ta đang nghĩ. Hoan yêu thích ta như thế, vì ta rất giống cô ấy, nếu như ta dùng hình dáng của cô ấy, có phải cô ấy sẽ rất vui không.”

“Ta không biết, nhưng cô bé đã trở thành một thể với ngài, nếu ngài vui có lẽ cô bé cũng vui.”

“ Vậy ta muốn huyễn hóa ra nữ tính. Ta cũng có tên, Hoan đặt cho ta tên Linh. Từ giờ ta sẽ làm Linh.”

Ngày hôm đó, Cửu giới đều biết vị tôn thượng chưởng quản thần giới sau khi đi lịch kiếp về trở thành tính nữ, lại còn có cả tên, mà tên này do phách của ngài đặt.

“Linh đế”

Trước   |   Tiếp






Nhận xét