Chương
2: Mẫu Anh Thảo
(Anh
Thảo Nữ thần – Thần quan phụ trách sinh đẻ)
Anh Thảo Nữ
thần
tay chắp
sau lưng
đi
qua đi
lại,
khí
giận
như
sắp
xung thiên.
"Ngài có thể
ngồi
xuống
không, ta chóng mặt quá."
Hi Thần quân
ngồi
bên
vẫy
vẫy.
Cái
người
này
đã
tới
tới
lui lui trước mặt mình gần tám trăm vòng rồi, còn đi nữa có khi tạo ra lốc
xoáy
mất.
Anh Thảo Nữ
thần
lườm
Hi Thần
quân
một
cái,
chỉ
vào
Huỳnh
nữ
đang
quỳ
dưới
điện
xỉa
xói.
"Ngươi
nói
ta nghe, ta cho ngươi dẫn Ngài dạo chơi, trông chừng
Ngài
đừng
làm
ra mấy
trò
ngớ
ngẩn
chứ
không
phải
bày
cách
cho Ngài
phá
càng
ác
liệt
hơn."
"Ta phá gì cơ."
Thần
Đế
khoanh chân an vị trên ghế chủ thần không hiểu.
"Ngài ngồi
im đó
cho ta." Anh Thảo Nữ thần hai mắt bốc
hỏa.
"Nói,
rốt
cuộc
chuyện
là
thế
nào."
Huỳnh nữ bất
đắc
dĩ
méo
mặt.
"Thần
Đế
hỏi
ta làm
gì
để
khiến
Chư
tiên
vui vẻ.
Ta mới
thuận
miệng
nói
có
thể
tặng
chút
lễ
vật,
ai biết
ngài
lại
lấy
Chuông
trấn
ma đi
đập
điện
chủ
của
Hòa
Ái
Thánh
quân
đâu."
"Nó nặng
quá,
ta trượt
tay mà.
Hòa
Ái
gì
gì
đó
còn
cười
với
ta, ta tưởng
Chư
thần
đều
thích
cách
tặng
quà
này
nên
mới
trực
tiếp
ném"
Thần
Đế
giọng
như
muỗi
kêu
tiếp
lời.
"Hòa Ái Thánh quân bị
liệt
cơ
mặt,
chỉ
biết
cười,
ngài
quên rồi
sao?" Anh Thảo Nữ thần nghiến răng.
"Thế còn
tiên
thú,
sao Ngài
trói
một
đống
trước
cửa
động
của
ta mà
nhổ
lông"
Mục lão run run hỏi.
Cũng
thật
khổ
cho người,
lão
thần
quân
đã
già
lắm
rồi,
chỉ
muốn
yên
ổn
trong động
luyện
chút
đan
dược
này
nọ
chờ
đợi
ngày
vẫn
lạc,
chịu
không
nổi
cảnh
máu
me. Một
màn
hôm
đó,
suýt
nữa
khiến
lão
sợ
đến
vẫn
lạc
tại
chỗ
"Động của
ngài
có lửa,
có
thể
nướng
thịt,
hơn
nữa
ta muốn
đổi
chút
thần
đan
ở
chỗ
ngài."
Thần
Đế
bó
gối,
giọng
ngày
càng
nhỏ.
"Cần lửa."
Anh Thảo
Thần
cười
đến
hôn
thiên
ám
địa.
"Con phượng hoàng của Ngài chết rồi hả? Hỏa diễm của nó đủ để Ngài đốt trụi cả cái thần giới này đấy."
Chúng thần trong điện
sợ
hãi
bịt
miệng.
Thần
quan à,
người
thật
dám
nói
mà,
người
sợ
các
giới
chưa
đủ
loạn
sao, lỡ
một
ngày
Thần
Đế
hứng
lên
muốn
đốt
thần
giới
thật
thì..
nghĩ
cũng
không
dám
nghĩ.
Hi Thần một
tay quân
bóp
trán
một
tay vỗ
vai an ủi
Cần
Hoa Thánh
cô
vẫn
đang
khóc
thút
thít
bên
cạnh.
"Còn mấy
tổ
Dã
Phong lại
là
chuyện
gì?"
"Ta nghe chuyện
bát
quái
của
chúng
tiên
nữ,
thấy
nói
mật
ong có
thể
làm
đẹp."
"Mật ong có
thể
làm
đẹp
nhưng
nọc
ong sẽ
hủy
dung."
Cần Hoa thánh cô
uất
ức
khóc
lớn,
chùi
nước
mũi
vào
tay áo
Hi Thần
khiến
ngài
ớn
lạnh
đến
cứng
đờ
mãi
một
lúc
mới
rút
khăn
tay đưa
tới.
Kinh quá.
Anh Thảo Thần
trợn
trắng
mắt
ngã
ngồi
trên
ghế,
bất
lực
phất
tay. "Ai đó đến mang Thần Đế
đi
đâu
thì
đi
hộ
ta với,
Chư
thần
cũng về cả đi,
tâm
ta mệt
rồi."
Huỳnh nữ dưới
điện
đứng
lên
dắt
tay Thần
Đế
ra khỏi
cửa
lớn,
Chư
thần
cũng
tốp
năm
tốp
ba lục
tục
trở
về
sửa
lại
động
phủ
của
mình,
kẻ
bàn
luận,
kẻ
lắc
đầu
ngám
ngẩm.
Thần
Đế
cứ
mãi
như
này,
tương
lai con dân các giới biết phải làm sao.
Anh Thảo Thần
nhìn
theo bóng
lưng
khuất
dạng
sau cửa
lớn
của
Thần
Đế,
nghi hoặc
hỏi.
"Hi, ngươi
thành
thật
trả
lời
ta, Huỳnh
nữ
kia là
thế
nào?"
Hi Thần quân
còn
bận
làm
phép
tẩy
nước
mũi
trên
tay áo,
không
để
ý
lắm
nói.
"Một con đom
đóm
thôi,
nên
mới
gọi
là
Huỳnh.
Nó
làm
tiên
nữ
gác
đêm
ở
điện
Nam Tào
của
ta cũng
được
gần
ba vạn
năm
rồi.
Người
hỏi
làm
gì?"
"Ta luôn thấy
linh khí
của
nó
không
tầm
thường,
nhưng
lại
không
giải
thích
được."
Hi thần quân
đã
gột
sạch
tay áo,
bê
chén
trà
nguội
ngắt
lên
thổi
thổi.
"Đúng rồi,
khắp
giới
tiên
không
ai dám
nói
nó
tầm
thường
cả,
công
đức
của
nó
dày
lắm,
lỡ
mà
đứt
tay thôi
khéo
còn
tràn
ra phun cao tám thước chứ chả chơi. Cái câu, công đức nhiều hơn
máu
thịt
bắt
đầu
từ
nó
đấy."
Hi Thần
nhấp
một
ngụm
trà,
đắng
quá
lại
nhả
vào
chén.
"Kể ra cũng
thật
ly kỳ.
Hồi
còn
là
đom
đóm
ở
hạ
giới,
nó
đã
khác
những
con cùng
tộc
cùng
loài.
Ta còn
nhớ
năm
đó
Hải
giới
đang
lúc nội
chiến,
không
chịu
làm
mưa
khiến
đất
đai
hạn
hán
nghiêm
trọng.
Vũ
thần
bổ
khuyết
chẳng
đủ,
có
mấy
vùng
chịu
hạn
nặng.
Nhân
loại
thú
loại
vì
thiếu
thức
ăn
nước
uống
chết
đi
rất
nhiều,
quỷ
loại
quái
loại
tăng
lên
vô
số.
Quỷ
sai Địa
giới
có
hạn,
ngay một
lúc
không
thể
dẫn
độ
lượng
lớn
cô
hồn
như
thế.
Cô
hồ
dã
quỷ
chưa
được
dẫn
độ
vất
vưởng
khắp
nơi,
đêm
đêm
bay vào
thành
trấn
đầy
dương
khí
mà
kêu
khóc.
Trận tai ương
này
khiến
oan niệm
xung thiên,
huyễn
hóa
ra vô
vàn
Ma loại
làm
cả
Ma giới
vui mừng
đến
sáu
trăm
năm.
Thần
Đế
thấy
thế,
thắp
lên
ngàn
ngọn
thanh đăng
vứt
xuống
nhân
gian soi đường cho vạn vạn cô hồn tìm về Địa giới. Có con đon đóm
cơ
duyên
xảo
hợp
nuốt
phải
một
ngọn
thanh đăng
may mắn
không
chết,
thế
là
liền
bay khắp
nơi
dẫn
độ
cho cô
hồn
dã quỷ.
Cô
hồn
được
nó
dẫn
độ
không
dưới
trăm
ngàn,
mấy
việc
như
giải
trừ
oán
niệm
oan khuất,
khúc
mắc
lúc
sinh thời
cho cô
hồn,
đến
việc
siêu
độ
vong linh nó đều làm cả. Tiếng thơm của
nó
chúng
quỷ
địa
giới
không
ai không
biết.
Ta nghe nói lão Diêm vương còn đặc cách
ban một
chức
quỷ
quan nhưng
mà
nó
không
nhận,
chỉ
nguyện
làm
con đom
đóm
nhỏ
đêm
đêm
cần
mẫn
dẫn
độ
linh hồn.
Thế
là
lão
thổi
cho nó
một
ngụm
linh khí
giúp
nó
hóa
hình
để
nó
dễ
dàng
đi
lại.
Cho đến
mấy
ngàn
năm
sau nó
công
đức
viên
mãn
thăng
lên thượng
giới
đứng
vào
hàng
tiên
ban. Anh Thảo Thần chắc người không biết, ngày
nó
độ
kiếp
thiên
lôi
còn
không
dám
đánh"
Anh Thảo thần
nữ
gật
gật
đầu.
"Thật
là
hiếm
có
hiếm
có,
lướt
mắt
nhìn
khắp
năm
giới
sáu
loài, mấy
kẻ
sinh mệnh
tầm
thường
mà
thiện
tâm
nhường
ấy
đâu.
Thảo
nào,
có
một
dạo,
lũ
con cháu
ta đỡ
đẻ
đến
là
non mềm
trắng
nõn,
ấn
đường
còn
tỏa
hào
quang, hóa
ra được
nó
dẫn
độ."
"Cơ mà,
kẻ
như
thế
đáng
lẽ
phải
được
phong làm
tiên
quan chứ
đâu
chỉ
là
tiên
nữ
gác
đêm."
Anh Thảo
nữ
thần
có
chút không giải thích được hỏi.
Hi Thần quân
khẩy
khẩy
đĩa
mứt
quả,
chọn
tới
chọn
lui mới
thấy
một
hạt
hạnh
nhân.
"Lão Ngọc
Hoàng
cũng
mời
mọc
mãi
rồi,
nhưng
nó
nói
không
quen làm
quan, lại
ở
trong bóng
tối
đã
lâu,
Cần
Chính
điện
sáng
quá
nó
không
thích,
rồi
trực
tiếp
xin tới
chỗ
ta gác
đêm."
Hi Thần thấy
Anh Thảo
Thần
đăm
chiêu
thì
cười
lấy
lòng.
"Thôi, ngài cũng đừng
nghĩ
nhiều,
chưa
kể
đến
việc
Thần
Đế
tỉnh
lại
sau khi gặp nó đã dính như gà
con theo mẹ thì việc tìm về chín phách của Ngài cũng cần nó hỗ trợ
nhiều
lắm.
Dẫu
gì
nó
từng
dẫn
độ
cả
vạn
linh hồn,
việc
xác
định
chín
phách
của
ngài
đang
ở
đâu
mà
gọi
về
sẽ
dễ
dàng
hơn.
Thêm
nữa,
thần
lực
của
chúng
ta quá
lớn,
không
tiện
nhúng
tay, chín
phách lại mỏng
như
khói
đèn
dầu,
không
cẩn
thận
bóp
một
cái.
Chậc
chậc...
Thần
Đế
tôn
thượng
đáng
kính
đảm
bảo
không
thể
dùng
từ
ngốc
để
hình
dung đâu.
Vẫn
là
giao cho nó thôi."
Hi Thần nhẹ
nhàng
tiến
đến
ôm
Anh Thảo
Thần
vào
lòng,
có
chút
thương
tiếc
vút
tóc
người.
Anh Thảo Thần
kề
cận
Thần
Đế
cả
ngàn
vạn
năm,
bưng
trà
rót
nước,
chăm
lo cho Ngài từ bộ thần y cho đến quan ngọc
cài
đầu.
Địa
vị
Thần
Đế
trong lòng
người
không
thể
dùng
từ
Chủ
thần
để
mô
tả.
Bởi
vậy,
con dân
mới
gọi
người
là
Mẫu
Anh Thảo,
chẳng
do người
chưởng
việc
sinh nở
càng
vì
người
yêu
thương
con dân
như
chính
mình
thân
sinh.
Thần ma đại chiến,
Thần
Đế
gần
như
vẫn
lạc,
cũng
là
Anh Thảo
thần
rút
tim làm
vật
chứa,
cùng
chư
thần
luyện
nó
thành
Hồng
Đăng
mới
gọi
về
được
ba hồn
của
Ngài.
Hồng
Đăng
cháy
một
nghìn năm, không chỉ thiêu đốt thần lực của chư thần, còn thiêu đốt
lục
phủ
ngũ
tạng
người
tròn
một
nghìn
năm.
May mà
Thần
Đế
ngài
đã
tỉnh,
nếu
không
qua thêm
vài
trăm
năm
nữa
Anh Thảo
thần
sẽ
vì
đau
đớn
mà
vẫn
lạc
luôn
rồi.
"Được,
ta sẽ
nghe ngươi.
Sự
việc
lần
này
ta cũng
cần
hỗ
trợ
chư
thần
giải
quyết
hậu
quả.
Tên
Quân
Ngọc
chết
bầm
kia còn
chưa
về,
không
biết
có
phải
đã
mất
xác
ở
xó
nào
trong hỗn
độn
rồi
không.
Ta bận
đến
sắp
hóa
ma rồi.
Chuyện
của
Ngài
ngươi
giúp
ta lưu
tâm
nhiều
hơn.
Bây
giờ
ngoài
sức
lực
lớn chút,
Ngài
chả
khác
gì
nhân
loại
đâu
cũng
cảm
cúm
sổ
mũi.
Ngươi
nhắc
Huỳnh
nữ
chú
ý
hơn
nhé.
Về
sau ta sẽ
có
hậu
lễ."
"Ừ."
Hi Thần miệng
cười
ấp
áp,
lòng
lại
nghĩ.
Chú
ý
tới
Thần
đế
thì
đúng
là
cần
nhắc
nhở.
Không
quản
chặt
Ngài,
có
khi Ngài lật cả Thần giới lên chứ chả chơi. Còn hậu lễ... thôi bỏ
đi.
Huỳnh
nữ
công
đức
dày
như
vậy,
đến
cả
lão
Ngọc
Hoàng
Đại
đế
còn
ngại
cô
không
chịu
là
Trữ
quân
đây
này, mây thứ đó cô
lại
chẳng
thiếu.
* * *
Từ ngày chín phách của Thần đế tán lạc, Chúng thần
vẫn
nỗ
lực
tìm
kiếm
nhưng không có
kết
quả.
Đến
khi Thần
Đế
tỉnh
lại
mới
phát
hiện
chín
phách
đó
đã
vào
luân
hồi,
chuyển
sinh tới
lui cũng
gần
mười
kiếp đã thếcòn
tự
sinh linh thức bổn nguyên. Mà
sau kiếp thứ mười, chúng sẽ mang theo thần lực một bước phi thăng thần
giới
trở
thành
chín
cái
phân
thân
của
Thần
Đế,
lúc
đó
muốn
thu hồi
là
điều
không
thể.
Chư thần đang lúc gấp
đến
phát
điên
có
vị
Thánh
nhân
hiến
sách.
Chi bằng
cứ
để
chúng
nó
sống
trọn
kiếp
thứ
mười.
Sau đó,
nhân
lúc
tử
kỳ
vừa
tới,
Thần
Đế
xuất
hiện
hút
lấy,
vừa
thu hồi
được
phách
thần
vừa
lấy
được
công
đức
mười
kiếp
tu hành,
đảm
bảo
thực
lực
đại
tăng.
Phải
biết
chín
phách
mang theo tổng cộng chín mươi
kiếp
luân
hồi,
khi hút
được
toàn
bộ
thần
lực
của
ngài
sẽ
quay về
thời
kỳ
đỉnh
cao tức
khắc.
Vậy nên mới có một màn Anh Thảo Thần
gói
gém
hàng
lý
chấn
kinh thần
giới
như
sau:
"Trời của
ta ơi,
Ngài
đi
xuống
đó
giữ
gìn
sức
khỏe.
Tử
kỳ
của
chín
phách
chúng
ta không
đo
được,
nên
có
lẽ
ngài
phải
bên
nó
vài
năm.
Trong mấy
năm
này
nhớ
chú
ý
ăn
uống,
đừng
nói
cho ai biết thân phận của Ngài. Nhân loại
nông
cạn,
kẻ
không
hiểu
được
sẽ
tưởng
ngài
bị
điên.
Cũng
đừng
cậy
mình
sức
lực
lớn
mà
leo lên
nóc
nhà
người
ta lật
ngói
hay nhổ
cây
cổ
thụ
bắc
qua sông
làm
cầu.
Trong tay nải
ta có
chuẩn
bị
độc
ong, nếu
gặp
cướp
đường
cứ
ném
thẳng
vào
chúng,
dã
phong gần
đó
sẽ
bay tới
giúp
Ngài
giải
nguy.
Nếu gặp ăn mày trong hành lý
có
bánh
bao, Ngài
lấy
ra cho chúng nhé.
Nếu gặp dã thú thì ném cho chúng vài
tảng
thịt,
ta cũng
chuẩn
bị
cả
rồi.
Nếu gặp chiến hỏa
người
cứ
trực
tiếp
giả
chết
cho ta, đừng
đứng
ngây
ra đó
để
rồi
trúng
gươm
trúng
giáo.
Tên
này
ta tẩm
chút
thuốc,
ngài
tự
đâm
vào
thân
sẽ
ngủ
ba ngày,
ba ngày
sau nó
tự
tan Ngài
cũng
tự
tỉnh
không
đau
không
ngứa.
Đồ dùng sinh hoạt
ta đều
gói
đủ,
Ngài
không
dùng
thì
mang đi
tặng.
Người
phú
quý
tặng
vàng
bạc
châu
ngọc,
kẻ
tầm
thường
tặng
chum vại
dao liềm.
Cái
này
không
phải
khinh người
nghèo
hèn
nịnh
kẻ
giàu
sang mà
là
gia nào
cảnh
đấy.
Tặng
gỗ
mộc
cho kẻ
giàu
thì
sinh khinh bỉ, tặng châu báu
cho kẻ
nghèo
thì
sinh đố
kỵ.
Nhập
gia tùy
tục,
ở
nhà
tranh ăn
cơm
đũa
tre, ở
nhà
ngói
nhất
định
phải
dùng
thìa
bạc.
Ngài
đã
nhớ
chưa."
Thế là Thần Đế tôn quý của chúng ta vác bọc
hành
lý
to gần
bằng
một
toàn
điện
phủ,
rẽ
mây
hạ
xuống
trần
gian.
Trước | Tiếp
Chờ đợi các chương tiếp theo
Trả lờiXóa