Chương 14: Vì dân vong mạng – Nạn thứ
hai : Thiên tai.
Sau buổi bái tế quan hệ của hai anh em đã hòa hoãn không ít.
Cẩm Nhu bắt đầu đồng ý cùng ăn cơm với Quân vương, cũng theo hắn tới công đường
xem xét chính vụ trong thành. Có vài lần hai người chạm mặt Ôn Ngọc, Ôn Ngọc
tuy cung kính nhưng vẫn giữ thái độ thù địch, dặn nàng bên cạnh hắn phải cẩn thận.
Nàng chỉ khách sáo nói cảm ơn.
Thỉnh thoảng nàng sẽ dẫn
Quân vương đi tới vài nơi cha mẹ từng ghé thăm trong thành rồi kể cho hắn nghe
chuyện về cha mẹ khi đó. Những lúc như thế hắn luôn mang biểu cảm hối hận luyến
tiếc, nàng lại lựa chọn không nhìn. Trong lòng hắn có bóng ma, lòng nàng cũng
có. Cha mẹ mới mất, dẫu nói bỏ qua cho nhau cũng không phải ngày một ngày hai
mà quên hết được. Cả hai duy trì trạng thái kìm ném đau lòng như thế cho đến
khi cách thời gian về kinh còn năm ngày nữa thì đại sự sảy ra.
Ôn Ngọc cưỡi ngựa phi
nước đại tới công đường, mặc mưa to gió lớn táp vào mặt, hắn nhờ lính canh vào
trong báo tin còn mình thì nóng ruột đi qua đi lại. Ngay khi được tuyên triệu hắn
hớt hãi chạy vào quỳ dưới đất mà tâu.
“Muôn tâu thánh thượng, đại sự không hay rồi. Nước sông Giáng
dâng cao vượt ngưỡng, đê ngăn sông sắp vỡ đến nơi”
Giáng châu gần với thượng nguồn sông Giáng lượng nước dồi dào
cung cấp tưới tiêu cho cả bảy vùng lân cận. Đê ngăn sông ở đây luôn được triều
đình coi trọng, hàng năm đều tu sửa. Nhưng năm nay mưa nhiều, nước lớn từ thượng
nguồn liên tục đổ xuống, dòng chạy lại mạnh mẽ đê ngăn sông bị xói mòn nhiều chỗ
lộ ra cả cọc tre. Cứ cái đà này dẫu đê đập có kiên cố đến đâu cũng không chịu
được
Quân vương lệnh cung nữ
hầu hạ Ôn Ngọc thay áo sưởi ấm, nói với hắn.
“Mấy hôm trước ta lên núi đã để ý mực nước sông có chút bất
thường, lòng sông không ngừng mở rộng. Đoán biết sắp có lũ lớn nên phân phó người
đưa tin cho các vùng lân cận có nguy cơ ảnh hưởng, lệnh người dân chuẩn bị di dời
rồi. Không ngờ mới qua vài ngày thế nước đã lên nhanh như vậy.”
Ôn Ngọc hơi ngẩn ra, Cẩm
Nhu nhìn hắn gật đầu. Hôm đi bái tế cha mẹ, từ trên núi cao nhìn xuống sông
Giáng hai người thấy được vấn đề, trở về liền bắt tay nghĩ cách đối phó. Bởi vì
Cẩm Nhu sống ở đây nhiều năm hiểu rõ địa thế cả vùng nên dạo này mới thường
xuyên tới công đường hỗ trợ bàn bạc đối sách. Quân vương chỉ bản đồ tiếp tục nói.
“Bắt đầu từ châu Giáng, bảy vùng xung quanh địa thế chủ yếu
là đồng bằng không có đồi núi không có vật cản nào. Một khi đê vỡ không chỉ Giáng
châu bị xóa sổ mà các vùng đồng bằng lân cận cũng đừng mong thoát nạn.”
Một vị đại thần góp ý.
“Theo thần thấy trước mắt cần phải khẩn cấp sơ tán dân chúng
lên núi cao để phòng trừ thiệt hại.”
Một vị khác phản bác.
“Ông hồ đồ phải không. Thượng nguồn của sông Giáng là dãy Phục
Quang chạy dọc theo sườn bắc, giờ đi lên đó để bị lũ quét cuốn trôi hết à. Thần
thấy thế này. Mấy vùng mạn ngoài thì chạy lên vùng lân cận cao hơn còn mấy vùng
phía trong không chạy kịp hãy gom dân chúng vào hết trong thành đóng cổng lại.
dùng sự kiên cố của tường thành cản đi một phần sức nước, người dân tận dụng
thuyền bè sẵn có tự cứu trợ đợi khi nước rút lại trở về”
Một vị khác xua tay
“Không không, cách của ông không được. Nhỡ nước không rút
ngay, cứ dâng cao dăm bữa nửa tháng thì dân chúng bị nhốt chết trong thành à.
Chưa kể dân chúng cả một vùng rất đông, thành chủ chứa làm sao hết.”
Có vị lại nói.
“Các ông chỉ nghĩ đến chạy trốn mà không nghĩ số lượng hoa
màu còn ở ruộng đồng, hay gia cầm gia súc trong nhà. Cứ cho là dân chúng
chạy được nạn lũ lụt đi, nhưng lấy đâu ra lương thực cứu tế. Hoa màu thì mất trắng,
bò dê không còn, các ông bảo mùa đông
năm nay dân chúng sống qua thế nào? Hoàng thượng, theo thần thấy vẫn tập trung
giữ đê thì hơn.”
“Nước lớn như thế, giữ sao được mà giữ.”
Cách này không được,
cách kia không xong. Quan viên đại thần vò đầu bứt tóc rơi vào bế tắc. Lúc này
Cẩm Nhu mới nói.
“Chư vị đại nhân, tiểu nữ có một kế vẹn cả đôi đường mong chư vị thử lắng nghe.”
Quân vương ra hiệu cho phép nàng nói, nàng chỉ bản đồ.
“Sông Giáng và sông Nam thượng nguồn không cùng một
điểm, lượng nước cũng chênh lệnh khác nhau. Sông Giáng từ dãy Phục Quang chảy
xuống, lượng nước quanh năm dồi dào mang phù sa trải khắp đồng bằng trù phú kéo
dài từ Giáng châu xuống tận Đông Hội. Sông Nam bắt nguồn ở núi Tiết phía tây,
khí hậu khô hạn ít mưa, cách hai ba năm mới khơi dòng một lần. Sông nam chảy về
Nam Hoang , do lượng nước quá ít nên cả vùng cũng kém màu mỡ cây trồng không sống được, đất
đai bỏ hoang vô cùng uổng phí”.
Các đại thần nghe nàng dài dòng nóng ruột không nhịn
được hỏi: “Điều đó ai cũng biết, nhưng rốt cuộc ý tiểu thư là gì.”
“Chư vị mời xem. Tại nơi giao nhau giữa Giáng châu và
Tầm châu, dòng chảy của hai sông khá gần, chỉ cách một ngọn núi nhỏ. Biện pháp
của ta là dẫn nổ phá núi, khơi dòng cho sông Giáng chảy nhập vào sông Nam. Như
thế sẽ giảm một nửa lượng nước của sông Giáng, mà vùng Nam Hoang cằn cỗi cũng
có đủ nước để sinh sôi lần nữa”.
Đại thần, quan viên tán thành cho là kế hay. Nhưng Quân
vương hoàn toàn không nghĩ vậy.
“Đâu đơn giản như lời em nói. Thứ nhất để phá núi cần
lượng thuốc nổ cực kỳ lớn. Thứ hai, phá núi nếu không cẩn thận còn tạo ra sạt lở,
lũ bùn đất chảy xuống hạ du, thiệt hại gấp mười lần lũ nước. Thứ ba, chia một nửa
dòng chảy cho Nam Hoang thì các vùng dựa vào sông Giáng cung cấp tưới tiêu sẽ
kém đi màu mỡ, sản lượng lương thực mai sau chắc chắn giảm. Phải biết mấy vùng
này là trọng điểm quốc gia, muôn dân còn dựa vào đó mà sống”.
“Ta cũng nghĩ xong việc đó. Trước mắt chúng ta cứ khơi
dòng. Đợi mùa đông nước ít có thể xây dựng cửa đập ngăn lại dòng chảy. Ngày sau
nếu mưa lớn thì xả đập cho nước xuôi nam. Nếu nước ít có thể đóng đập đảm bảo lưu
lượng cần thiết để tưới tiêu nông nghiệp. Đây là biện pháp bền vững lâu dài, nếu
Nam Hoang màu mỡ trở lại còn có thể cho dân chúng tới đó khai hoang lập ấp mở
ra vùng đồng bằng lương thực mới.”
Tới đây các quan viên đại thần đã hoàn toàn tin phục. Dân
gian đồn đại châu Giáng có một tài nữ nức tiếng gần xa, mưu lược kế sách không
thua nam tử hóa ra không phải chỉ là đồn đại. Kẻ nào mấy ngày trước còn ngầm mắng
nàng họa thủy khiến Quân vương u mê hồ đồ chứ. Bây giờ phải nói Quân vương biết
thu phục nhân tài. Nàng trở thành tân hậu chính là ân trạch quốc gia mà.
“Nhưng vấn đề là, chúng ta đi đâu tìm thuốc nổ.”
Các đại thần đồng loạt nhìn nhau. Cẩm Nhu kéo Quân vương vào
nhà trong nói chuyện.
“Đối với kế sách của ta, huynh trưởng cảm thấy thế nào.”
“Rất hay, ta rất tán thưởng.”
“Vậy quân đội có xuất ra thuốc nổ được không? Ta từng nghe trộm
cha nói chuyện. Hoàng triều đã chế tạo thành công thuốc nổ từ lâu nhưng vẫn
luôn giấu kín dùng làm lá bài quân sự”
Quân vương gật đầu xác nhận.
“Đúng thế, Tuy nhiên em có nghĩ lá bài này lật lên sẽ là khởi
đầu cho chiến tranh không. Thuốc nổ hiện nay chủ yếu đến từ Đại quốc ngoài biển.
Các đế quốc trong lục địa vẫn luôn thèm khát phương pháp chế tạo của họ, đã nhiều
lần dẫn quân chinh phạt không thành. Nay nếu lộ ra việc chúng ta cũng chế được
thuốc nổ, mấy đế quốc kia liệu có bỏ qua cho chúng ta, hay là sẽ liên minh đánh
chiếm để cướp công nghệ. Chế tạo thuốc nổ không phải dễ, số lượng chưa nhiều, để
đối phó chiến tranh hoàn toàn không thể. Chưa kể chiến tranh nổ ra, nhân dân cả
nước lầm than chứ không chỉ mấy vùng chịu thiên tai như thế này thôi đâu.”
“Vậy huynh định bỏ mặc dân chúng hay sao. Thiên tai sẽ kéo
theo nạn đói và dịch bệnh, hệ lụy sau đó huynh cũng biết.”
“Không còn cách nào, ta đã sai người thông báo sơ tán rồi. Chỉ
có châu Giáng quá gần thượng nguồn sợ là chạy không kịp. Để đẩy nhanh tốc độ chạy
lũ, đành bỏ lại người già trong thành, còn người trẻ theo chúng ta đi hướng
đông bắc, nếu nhanh chân có thể tới nơi địa thế cao tránh được lũ lụt.”
Quân vương vuốt tóc nàng.
“Mong em hiểu cho, ta không quên đạo làm vua phải yêu dân như
con. Nhưng đứng trước lợi ích quốc gia, ta không thể làm khác.”
Nói rồi bước ra ngoài phân phó các quan bắt đầu sơ tán. Cẩm
Nhu bất lực suy nghĩ. Lời Quân vương hoàn toàn đúng cơ mà nàng sống ở đây gần
mười năm ít nhiều cũng có tình cảm, sao nỡ bỏ mặc con dân Giáng châu được chứ...
Bỗng trong đầu lóe lên kế sách, thấy Ôn Ngọc vẫn ngồi ngốc bên ngoài nàng lén lút kéo
hắn đi mất
Cẩm Nhu đem mọi chuyện vừa xong nói cho hắn nghe một lượt,
nàng biết hắn nhất định sẽ giúp nàng.
“Ta nghĩ ra một kế toàn vẹn. Đại quốc ngoài biển sử dụng thuyền
bè giao thương với các quốc gia trong lục địa, đôi khi vẫn sẽ bán ra lượng nhỏ
thuốc súng. Thuyền giao thương nhà họ Ôn thỉnh thoảng cũng được bên quân đội ủy
thác mua bán thuốc súng đúng không. Chàng giúp ta làm giả hóa đơn trong ba năm
gần đây mỗi lần tăng thêm một chút lượng mua vào là được rồi. Sau đó chàng âm
thầm để lộ số chứng từ mua bán kia, nếu mật thám các nước điều tra sẽ chỉ biết chỗ
thuốc súng chúng ta dùng phá núi được mua từ Đại quốc. May mắn nước ta gần biển
giao thương thuận tiện, có mua thêm chút thuốc súng cũng không khiến các nước
nghi ngờ.”
“Được, ta sẽ làm ngay.”
Ôn Ngọc gật đầu đồng ý. Cẩm Nhu nói tiếp.
“Ta biết địa doanh của Giáng châu cũng bí mật cất thuốc súng,
do đang phải bàn giao nên tạm thời canh phòng lỏng lẻo lắm. Chàng vào lấy trộm,
vị trí ta sẽ chỉ cho chàng. Sau đó giấu trên một chiếc xe ngựa để ở cửa sau dịch
quán.”
“Sao lại để ở dịch quán, chẳng phải nàng muốn phá núi sao, ta
sẽ sai người mang thẳng lên đó.”
“Việc này hệ trọng, không được để người ngoài biết, trộm thuốc
nổ chàng cũng phải làm một mình. Bên cạnh ta có cô nương đeo mặt nạ chàng nhớ
chứ. Người ấy thân thủ bất phàm, có thể dẫn nổ rồi thoát thân mà không bị nguy
hiểm. Ngoài hai ta không được để cho người thứ ba biết. Chàng nhớ lấy”.
Hai người lén lút bàn bạc, đạt được thỏa thuận liền làm như
không có chuyện gì mà tách ra mỗi người một ngả. Hôm sau công tác di dời dân đã
nhanh chóng được tiến hành. Dựa theo sắp xếp của Quân vương, những người sức khỏe
yếu tình nguyện ở lại thành để không vướng chân thân nhân chạy nạn. Tiếng khóc
ly biệt thấu cả trời xa. Mọi việc chuẩn bị xong hết, tất cả bắt đầu bỏ thành mà
chạy. Nước sông Giáng cũng tràn đê chảy ngập đồng ruộng hoa màu, tình trạng sạt
lở ngày càng nghiêm trọng, áng chừng không trụ nổi qua đêm nay đê sẽ vỡ.
Đoàn người di chuyển từ sáng sớm đến khi trời tối đã đi được
khá xa, vậy nhưng theo tính toán vẫn chưa thoát khỏi vũng lũ, có thể phải chạy
xuyên đêm mới kịp. Đê không biết lúc nào thì vỡ, phải tranh thủ từng chút thời
gian. Trời vẫn mưa lớn không ngừng, di chuyển liên tục thời gian dài trong mưa dẫu
thể lực có tốt mấy cũng không chịu được. Không còn cách nào khác Quân vương đành
ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi.
Quân vương cùng Tân hậu ở cùng một lều để nhường chỗ lại cho
nạn dân. Lúc sắp xếp xong qua lại lều hắn vẫn thấy Tận hậu bình thản ngồi trên giường tạm. Cả đoạn đường tân hậu không nói tiếng nào, đến bữa dùng tiện cũng
không ăn. Chạy nạn liên tục hai ngày hắn còn lo nàng mệt mỏi, nhưng nàng chẳng
tỏ vẻ gì thậm chí có chút thờ ơ phong thái cũng như thay đổi thành người khác. Hôm qua vẫn còn lo lắng chạy ngược chạy xuôi, hôm nay lại xa cách ai hỏi cũng không nói. Trước đây nàng luôn đoan trang hữu lễ, đã bao giờ bày ra bộ mặt không màng thế
sự như này đâu.
“Hôm nay em lạ lắm, giống như em không phải Cẩm Nhu vậy.”
“Đúng, ta không phải Cẩm Nhu”
Tân hậu thản nhiên thừa nhận, Quân vương lúc đầu còn cười không để ý, sau lại giật mình ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi là ai? Cẩm Nhu đâu?”
“Ta là Linh”
Quân vương nghi hoặc, Linh chẳng phải tên của cô gái đeo mặt
nạ bên cạnh Cẩm Nhu sao. Rồi bỗng hoảng sợ, hóa ra đây là lý do cô ta luôn đeo
mặt nạ, nhưng tại sao cô ta lại giống em gái sinh đôi của hắn đến thế. Quân vương rút kiếm kề cổ Thần đế.
“Cẩm nhu đâu, em gái ta đâu?”
“Cô ấy đi phá núi rồi”
Thần đế vừa dứt lời Ôn Ngọc ở đâu tự nhiên xông vào bởi vì
quá vội mà vấp chân suýt ngã.
“Cô nói gì, rõ ràng Cẩm Nhu bảo cô mới là người dẫn nổ cơ
mà”.
Quân vương càng hoảng sợ túm cổ hắn hỏi.
“Rốt cuộc là sao?”
Ôn Ngọc mang chuyện mình cùng nàng lén bàn bạc run rẩy kể lại,
Quân vương tức giận ném hắn xuống đất, xông ra noài muốn đi tìm nàng. Đứa em
gái này của hắn, bề ngoài yếu đuối nội tâm lại ngoan cường, trải qua bao sóng
gió vẫn bình tĩnh như không. Nhưng hắn có nghĩ thế nào cũng không đoán được con
bé đó sẽ tự mình đánh xe ngựa mang thuốc nổ lên núi. Lạy trời cho con bé bình
an. Hắn đã mất tất cả thân nhân rồi, mất thêm con bé chắc hắn sống không nổi. Bỗng
Thần đế cản trước mặt hắn.
“Sao lần nào cô cũng cản ta. Chẳng phải cô yêu thương con
bé lắm mà, lại để mặc nó đi đến chỗ chết thế à.
“Đây là điều cô ấy muốn, chỉ cần cô ấy muốn, ta sẽ giúp cô ấy
thực hiện.”
Dứt lời một tràng tiếng nổ ầm ầm từ xa truyền lại, dư chấn
rung chuyển đến tận bên này. Thần đế quay đầu nhìn hướng tiếng nổ biết đã đến lúc. Ngài ném cho Quân
vương mảnh lụa vàng cháy xém.
“Cô ấy nói: Hãy nhớ rằng ngươi là Quân vương một nước. Chuyện
sau này phải dựa vào sự sáng suốt của ngươi.”
Rồi ngài biến mất. Thần đế tìm thấy Cẩm Nhu bị vùi sâu trong đống đất đá, tứ chi không đủ ruột gan rơi ra từ ổ bụng, một bên mặt bỏng nặng bốc lên mùi thịt cháy. Núi đã vỡ, dòng nước cuồn cuộn như
thác chảy về phương nam. Cẩm Nhu mãn nguyện cười, chỉ kịp nói một câu: “Cảm
ơn người” liền tắt thở. Cả cơ thể của nàng cùng những tàn chi nhanh chóng hóa
thành vệt sáng nhập vào trong thân Thần đế.
Sử chép:
|| Thiên nữ giáng sinh làm con gái Tri phủ châu Giáng.
Tên gọi là Cẩm, sắc đẹp như tiên, khí chất tựa phượng hoàng. Hưng Hòa năm thứ tám,
Vua đi tuần tới châu Giáng, gặp nàng liền đem lòng yêu mến muốn lấy làm vợ.
Cùng năm đó
châu Giáng gặp nạn lụt lớn. Thiên nữ dùng thần lực bổ núi khơi dòng dẫn nước lũ
xuống phía nam, nhờ vậy trăm dân trong vùng được cứu. Xong việc nàng thoát ly
cõi trần bay lên thiên giới. Cảm tạ ân đức của nàng, bách tính lập đền thờ tại
nơi nàng bổ núi tôn thành Mẫu Cẩm. Triều đình truy phong nàng làm Nhân Đức
Hoàng Hậu, muôn đời thờ cúng ở Tổ lăng.||
Trước || Tiếp
Nhận xét
Đăng nhận xét