New Posts

Chương 18: Kế mẫu (Câu chuyện về cửu phách của Thần đế)

  Chương 18: Kế mẫu “Nghe nói hôm nay lão Trần lấy vợ mới.” “Hơn sáu mươi tuổi rồi còn lấy vợ mới, nhà nào không có mắt nhìn lại chịu gả con gái cho lão thế.” “Ài, con gái nhà nào đâu. Lão ấy lên trấn trên nhặt được một đứa ăn mày, chắc tầm mười tuổi thôi. Thế là dắt về làm vợ.” “Mười tuổi á. Đợi lúc con bé lớn chắc lão ta cũng sắp chết rồi.” Cả làng bàn tán xôn xao về mối hôn sự oái oăm của ông già gần bảy mươi với đứa bé mới mười tuổi.   Lão Trần nhà nghèo nhất thôn, ruộng cũng ít nhất, vậy nên gần năm mươi tuổi vẫn chưa lấy được vợ. Người vợ đầu tiên của lão cũng được nhặt về từ đám ăn mày. Người vợ này ở với lão mười mấy năm sinh cho lão tận năm người con, đến đứa cuối cùng thì khó sinh mà chết. Ruộng chỉ có vài sào, căn bản không đủ ăn, lão phải đi làm công trên trấn để kiếm đồng ra đồng vào. Giờ vợ chết rồi, con cái một lũ nheo nhóc, lão không đi làm công được. Lúa gạo thì sắp hết, ruộng vườn không ai chăm nom, nhà lão càng ngày càng khánh kiệt. Dân làng trêu...

Câu chuyện về chín phách của Thần đế || Chương 15: Đạo làm vua || Giáng Hoa

Chương 15: Đạo làm vua.

Trời Giáng châu mưa suốt mấy ngày, Cẩm Nhu cũng sốt suốt mấy ngày. Mưa lớn khiến công việc sửa chữa tàn tích sau vụ cháy không thể thực hiện được. Quân lính chỉ dọn qua loa đống đổ nát, góp nhặt những thứ chưa bị thiêu hủy mang đến cho sư gia ở công đường chỉnh lý. Cũng may văn thư quan trọng không bị hư hỏng bao nhiêu, việc phục chế cũng đơn giản hơn nhiều.

Quân vương hạ lệnh phát tang cho Tri phủ Giáng châu cùng phu nhân, vì có công cứu giá nên được truy phong hộ quốc đại thần, con gái Mai Cẩm Nhu phong làm Hoàng hậu mười ngày sau theo thánh giá hồi kinh.

Nghe xong nội thị tuyên chiếu, Cẩm Nhu vẫn vô cảm ăn cháo hoàn toàn không để ý đến ông ta. Nội thị kiên nhẫn quỳ trên đất cho đến khi nàng ăn xong được Thần đế đỡ xuống nằm nghỉ. Thần đế cần tờ chiếu đỡ ông đứng dậy, vỗ vai nói.

“Về đi.”

Nội thị như được ân xá mừng rỡ cảm tạ. Chả hiểu Quân vương với tân hậu chơi cái trò gì. Một người suốt ngày truyền lệnh, một người không bao giờ tiếp chỉ làm thân già này chạy tới lui đến bở hơi tai. Chắc tình yêu của Quân vương khác người thường nhiều lắm. Chả thế mà khi biết tân hậu sắp thành hôn liền huy động cả quân đội đi cướp dâu, ghen tuông đến nỗi tự sát còn kéo theo cha mẹ tân hậu chết cùng, sau lại nâng nàng ta lên làm Nữ đế. Nghĩ đến đây ông bất giác thở dài, trong đoàn ngự giá đã có không ít lời đồn về tân hậu rồi. Chửi mắng tân hậu họa thủy khiến vua u mê còn dẫn đến họa diệt môn.

Thấy nội thị đã đi xa, Thần đế mới ngồi xuống cạnh giường khẽ hỏi.

“Muốn đọc không?”

Cẩm Nhu lắc đầu, suy yếu quay mặt vào trong. Hiện tại nàng không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, tâm quá mệt mỏi rồi.

“Ôn Ngọc ở ngoài, có muốn gặp không?”

Cẩm Nhu thoáng ngạc nhiên, đôi mắt hơi lay động.

“Chàng còn sống sao?”

“Ừ.”

“Vậy người giúp em mời chàng vào khách đường nhé”.

“Ừ”

Thần đế đỡ nàng dậy dìu nàng đến bàn trang điểm mới chậm bước ra cổng. Ôn Ngọc đang giằng co với một nội thị khác ở đó.

“Công tử à, mấy ngày trước Quân vương tha cậu một mạng đã là phúc cao bằng trời rồi, cậu không biết trân trọng còn dám đến đây”.

“Đại nhân ơi, ta chỉ muốn gặp tiểu thư Cẩm Nhu một chút thôi. Ngài giúp ta đi, nói xong mấy lời ta liền đi về, không gây phiền phức cho ngài đâu”.

Nội thị sợ hãi chạy tới bịt miệng hắn.

“Ây da da. Nhũ danh của tân hậu sao cậu dám tự tiện kêu ra, đây là tội mất đầu đấy. Nghe ta về đi. Ta thương tình mới nhắc nhở cậu, tiểu thư sắp trở thành tân hậu rồi, cậu không vì mình cũng nên vì cô ấy chứ. Để Quân vương biết được cả hai đừng hòng sống yên”.

Ôn Ngọc bất lực cuối đầu vốn định từ bỏ lại nhìn thấy Thần đế đi ra, vội vàng chạy tới thi lễ.

“Cô nương hữu lễ. Chúng ta từng gặp nhau ở bìa rừng, cô còn nhớ ta không?”

Thần đế gật đầu, hắn gấp gáp nói.

“Hôm ấy cô đi cùng Cẩm Nhu chắc hẳn thân cận với nàng. Cô giúp ta gặp nàng được không?”

Thần đế lại gật đầu, phất tay ý bảo cho qua. Nội thị vâng lời nhường bước lòng trộm nghĩ: chẳng hiểu cái cô gái đeo mặt nạ này từ đâu ra mà có thể tùy ý sai khiến bọn họ, đến Quân vương cũng phải nể mặt tám phần. Thần kỳ thật.

Ôn Ngọc theo sau Thần đế lòng thấp thỏm không yên, vừa nhìn thấy Cẩm Nhu đã mất phong phạm chạy tới nắm tay nàng.

“Nàng có sao không, có bị thương ở đâu không. Quân vương có làm khó nàng không?”

Cẩm Nhu vỗ vỗ tay hắn cười mệt mỏi.

“Thiếp không sao, chàng ngồi lên ghế đã.”

Đợi hắn yên vị nàng mới rót cho hắn một chén trà, quan tâm hỏi.

“Vết thương sao rồi?”

Ôn Ngọc sờ bụng cười.

“Đã liền miệng không còn đau nữa. Nàng thì sao. Ta nghe tin Nhạc gia gặp nạn, thương vừa lành liền chạy tới nhưng đều bị chặn ở ngoài”.

Cẩm Nhu nghiêm túc nhìn hắn.

“Ôn Ngọc. Những chuyện thiếp nói sau đây mong chàng nghe kỹ, cũng đừng hỏi điều gì… Thứ nhất, cha thiếp không may lâm nạn nhờ chàng tới công đường hỗ trợ sư gia giải quyết công vụ, đợi tới khi tri phủ mới nhận chức thì bàn giao. Chàng đã từng theo cha làm việc, nội tình trong thành cũng hiểu ít nhiều. Thứ hai, điền trang và cổ phần đứng tên thiếp nhờ chàng thanh lý hộ. Chỗ bạc thu được chàng giúp thiếp gửi tới thân nhân của những người gặp nạn hôm đó. Gia phủ có đại sự, thiếp hổ thẹn không thể rời chân, nhờ chàng thay thiếp thắp cho họ nén nhang tạ lỗi. Thứ ba... Trở về hãy hủy hôn thư của hai ta đi.”

Ôn Ngọc gật gật, hắn chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của nàng. Công vụ trong phủ bàn giao gấp gáp không khỏi có chút rối ren, làm không khéo khiến lòng dân hỗn loạn thì thật là mang tội. Nàng giỏi giang tháo vát, mấy năm hợp tác làm ăn cùng nhau, tài sản riêng không ít. Dùng tài vật bù đắp cho người chết oan cũng an ủi phần nào. Còn hủy hôn để bảo vệ cho hắn thôi. Việc đến nước này cũng không thể trách ai, khắp thiên hạ là đất của Quân vương họ muốn chống đối đều không được… Đúng như lời nội thị kia nói, chỉ đành nhận mệnh.

Cẩm Nhu bỗng quỳ xuống dập đầu mà lạy.

“Thiếp thân tại đây lạy chàng ba lạy, cảm tạ chàng. Từ này đôi ta cắt đứt nghĩa phu thê”.

Ôn Ngọc đỡ nàng đứng dậy, đau xót nhìn hiền thê chưa qua cửa đã phải giải hôn. Hắn cũng hướng nàng vái một vái.

“Từ nay đôi ta hết nghĩa phu thê. Tiểu thư mời an tọa”.

Hai người ngồi lại ghế, dùng đạo bằng hữu mà đối đãi với nhau.

“Tiếp theo nàng định thế nào?”

Ôn Ngọc chủ động rót trà cho nàng, để ý thấy mấy ngày qua nàng tiều tụy không ít.

“Quân vương muốn ta vào kinh làm hậu chắc chàng cũng biết rồi. Lệnh vua không thể cãi, ta chỉ muốn trước khi đi giải quyết tốt chuyện hậu sự trong nhà rồi gửi bài vị cha mẹ về mẫu tộc thờ cúng. Vài ngày tới ta sẽ đi một vòng giúp chàng xem lại sổ sách ở mấy cửa tiệm, nhân tiện bàn giao luôn. Chàng yên tâm”.

“Ừ, vậy thì phiền nàng. Ta xin phép cáo từ, việc nàng căn dặn ta sẽ nhất nhất làm theo”.

“Phiền cho chàng rồi”.

Hai người khách sáo đôi câu rồi tiễn khách. Cẩm Nhu thở dài. Mối hôn sự với Ôn gia từ đầu nàng đã không thích lắm nhưng kết thúc nó bằng cách này nàng chẳng muốn chút nào. Xem ra duyên phận đã định mỏng manh, cố tình gượng ép chỉ tạo ra sóng gió. Nàng quay lại dựa vào lòng Thần đế.

“Linh ơi. Trong lòng em có mối hận, cũng biết cách giải trừ. Nhưng tâm vẫn không hề muốn, mấy ngày qua em mâu thuẫn nhiều lắm. Em phải làm thế nào bây giờ.

Thần đế nhẹ ôm lấy nàng, xoa đầu an ủi.

“Ta không có tình cảm phức tạp, càng không hiểu thế sự nhân gian. Ta chỉ mong cô lúc nào cũng vui vẻ tươi cười, không buồn rầu, không đau khổ. Vậy nên hãy làm điều cô cho là đúng”.

Cẩm Nhu gật đầu. Nàng đã có quyết định bèn gọi nội thị bên ngoài nhờ truyền lời xin gặp Quân vương, còn bản thân quay vào phòng trong lần nữa sửa soạn. Nàng muốn đi bái tế cha mẹ.

Phần mộ cha mẹ được đặt nơi phúc địa, là thế tự sơn hướng thủy linh khí dồi dào. Trời mưa nhiều khiến đường núi trơn trượt khó đi. Cẩm Nhu mấy lần suýt ngã Quân vương tinh ý vươn tay đỡ nàng, hai người dắt díu nhau khó khăn tiến bước.

Ba phần mộ mới đặt sát cạnh nhau dựa theo quy chuẩn lăng mộ đại thần mà xây dựng. Cung tỳ bày đồ cúng nhang đèn, sau khi đốt xong vàng mã thì Quân vương hạ lệnh lui xa. Hai người tự tay thắp hương hành lễ bái tế từng  mộ một, từ đầu đến cuối không nói lời nào. Bái tế xong mộ Lý thái phó, Cẩm Nhu mới chậm rãi nói.

“Ngày còn bé Thái phó hay đến phủ chơi. Biết ta thích đọc sách nên tặng rất nhiều kinh thư quý hiếm. Thầy dạy ta cầm kỳ thi họa. Thầy cũng hay kể rằng trong cung có vị hoàng tử ngoan hiền giỏi văn giỏi võ nhưng chỉ mỗi bài luận về đạo làm vua là học mãi mà không thuộc. Không rõ qua từng ấy năm đã thuộc rồi chăng?”

Quân vương có chút bất ngờ nhìn nàng, lại nhìn lăng mộ lạnh lẽo lòng dâng lên chua xót.

“Đạo làm vua. Làm Quân vương trước phải hiền đức sau biết dụng nhân. Đối với bách tính phải yêu quý như con, đối với nhân tài phải hết lòng kính nể. Nhược bằng trọng dụng gian thần lạm sát trung lương thì rường cột lung lay hoàng triều đổ vỡ.

Làm Quân vương không nên quen thói xa hoa mang tâm hưởng lạc sẽ đánh mất minh trí. Vua không làm gương thì tham quan lộng quyền quốc gia suy kiệt.

Làm Quân vương Phải công chính nghiêm minh mới mong thần dân kính phục, nhược bằng bạo ngược không phân phải trái trắng đen, lấy việc giết chóc mua vui thì giặc cướp nổi lên cơ đồ tan nát.

Người xưa từng nói nước lớn lật thuyền dân khổ lật vua. Làm Quân vương mà để con dân đói khổ trăm họ oán than ắt có ngày bị voi dày ngựa xéo… ”

Quân vương đều đều đọc luận, như quay lại khung cảnh năm xưa tại học đường Thái phó ân cần dạy dỗ, chỉnh cho hắn từng nét bút dáng ngồi. Nhớ lại câu nói của thầy trước lúc lâm chung lòng không ngừng hổ thẹn.

Cẩm Nhu tới trước mộ cha mẹ lòng đầy thế lương. Mười tám năm sống trên đời chẳng để tâm, đến hôm nay song thân tại thế mới hối hận chưa tròn đạo hiếu.

“Mẹ đối với ta luôn nghiêm khắc lạnh lùng mong ta học được khiêm cung quý khí, còn cha thì ngược lại hay cùng ta trốn mẹ ra ngoài vui đùa dạo chơi. Tuy mỗi người yêu thương ta theo một cách khác nhau, nhưng đúng như ngài nói họ luôn bảo vệ ta, để ta bình an khôn lớn đến tận bây giờ. Ta xin lỗi vì mười tám năm qua vô tư không biết mà dành lấy hết thảy yêu thương của họ, càng không biết huynh đã chịu đau khổ nhường nào.”

Đoạn nàng hướng Quân vương, dùng lễ cho trưởng bối vái dài

“Huynh trưởng ở trên xin nhận của em gái một lạy. từ nay huynh trưởng như cha, chuyện trong nhà xin nghe người sắp xếp.”

Quân vương vội vã đỡ nàng. Bởi thái độ nàng tự nhiên thay đổi mà  vừa mừng vừa sợ.

“ Em tha thứ cho ta rồi sao.”

Nàng gật đầu.

“Ta không quên cha mẹ vì huynh mà chết. Nhưng không oán hận huynh nữa. Cha mẹ trên cao cũng đâu muốn chúng ta cốt nhục tương tàn. Chỉ mong huynh nhớ lời thầy dạy, nhớ những điều cha mẹ kỳ vọng nơi huynh. Cố gắng làm một vị vua tốt tạo phúc trăm dân, lấy ân trạch dần dần chuộc lỗi”.

Quân vương gật đầu đồng ý.

“Ta sẽ.”

Hai người cùng thu dọn rồi ra về. Một hồi ân oán suốt mười tám năm ngập trong gió tanh mưa máu, ngập trong quyền lực mưu đồ, rốt cuộc cũng kết thúc. Kết cục này có lẽ mỹ mãn nhất rồi.


Trước   ||   Tiếp

Nhận xét